Chương 374: Trần Dương lại khoe khoang… rồi lại tự bế! (2)
Những tiếng thảo luận nhỏ lại lập tức vang lên. Trần Dương nhếch mép, nói với Vương Đằng đang đi đến gần: “Vương Đằng, chúng ta cùng so xem học phần đội ngũ của ai cao hơn không? Người thua phải…”
“Không so!” Vương Đằng trực tiếp xua tay đáp.
“...” Trần Dương.
ĐMM có thể để ta nói hết câu không?
“Chẳng lẽ tiểu đội của các ngươi ăn chơi một tháng trời, tự biết học phần của mình quá thấp, cho nên đến so cũng không dám so à?” Trần Dương chế nhạo hỏi.
Mấy người Hách Chính Nghiệp lập tức trợn mắt nhìn hắn.
Cái tên này cho rằng mình giỏi lắm à? Tự dưng chạy ra đây châm chọc khiêu khích.
“À, cũng tạm thôi, ăn chơi cũng khá sướng mà nhỉ.” Vương Đằng thờ ơ như không, lười biếng đáp.
“...” Trần Dương nghẹn một hơi, tại sao cái tên này lần nào cũng cư xử không theo lẽ thường thế, không hùa theo ai như vậy vui lắm à?
“Trần Dương, trước đây ngươi đã thách đấu với đội trưởng của bọn ta, kết quả là ngay cả đánh ngươi còn không dám đánh, bây giờ sao lại không biết xấu hổ xuất hiện ở đây thể hiện cảm giác tồn tại vậy?” Lý Văn Đống nói.
“Lúc đấy là do ta luyện tập có chút vấn đề, chứ không phải là không dám đánh, hay là thế này, bạn học Vương Đằng, chúng ta hẹn hôm nào đánh nhau một trận đi?” Vẻ mặt Trần Dương cứng đờ, cười ha ha nói.
Vương Đằng quay đầu nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Được thôi!”
Trần Dương híp hai mắt lại.
“Khi nào đây? Đừng có nói là một tháng nhé.” Vương Đằng nói.
“Ha ha ha! Một tháng có lẽ không đủ đâu, có khi là một năm ấy.” Hách Chính Nghiệp cười lớn nói.
Trần Dương thấy tức không chịu được, lạnh lùng lườm Hách Chính Nghiệp một cái, nói: “Vậy thì ngày mai luôn đi, ngày mai vừa hay chúng ta được nghỉ.”
“Được.” Vương Đằng gật đầu.
Trần Dương thấy vậy, không nói gì thêm nữa, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi cùng đồng đội của hắn.
“Anh Đằng, cái tên này lại định thách đấu với ngươi à?” Hầu Bình Lượng bước đến hỏi.
“Ha ha, đúng vậy, hình như vấn đề từ lần luyện tập trước đã được giải quyết rồi.” Vương Đằng cười nói.
“Mấy lời nói xằng nói bậy này ai mà tin chứ, cái tên Trần Dương đó chắc là cảm thấy thực lực của mình tăng vọt, có hơi tự tin quá mức rồi.” Hầu Bình Lượng nói.
“Còn ta thì thấy hắn không ngu ngốc lắm đâu, hắn có thể săn giết được tinh thú nhị tinh, nói không chừng hắn đã thăng cấp lên cấp Chiến Binh nhị tinh rồi.” Lữ Thư cùng đội với Hầu Bình Lượng, nghe thấy lời của Hầu Bình Lượng nói thì lắc đầu đáp.
“Cho dù là cấp Chiến Binh nhị tinh thì vẫn còn kém lắm.” Bách Lý Thanh Phong liếc nhìn Vương Đằng một cái.
“Mấy người viện trưởng đến rồi kìa!” Tống Thúc Hàng đột nhiên nói.
Các viện trưởng nối đuôi nhau đến, kêu mọi người xếp hàng theo đội ngũ, Đồng Hổ đứng ra, mở miệng nói: “Nhiệm vụ chiến đấu thực tế lần này đến hôm nay cũng coi như kết thúc rồi, thật không may là có hai bạn học đã vĩnh viễn rời xa chúng ta…”
Nói đến đây, bầu không khí tại hiện trường lập tức có chút nặng nề.
“Nhưng đây cũng là điều mà ta đã sớm nhắc nhở các ngươi, để trở thành võ giả, bắt buộc phải chuẩn bị tinh thần có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.”
“Ta sẽ không lải nhải lại những lời đã nói nữa, một tháng này các ngươi chắc hẳn đã tự mình lĩnh hội sâu sắc rồi, sau này các ngươi sẽ phải tự đi tiếp nhận nhiệm vụ, mức độ nguy hiểm sẽ cao hơn, hi vọng chư vị tự giải quyết ổn thoả.”
“Sau đây, ta sẽ tuyên bố tình hình tổng học phần lần này.”
Đồng Hổ nhìn danh sách dài như sớ trong tay, ho nhẹ một tiếng, nói: “Cái này hơi dài, đợi chút nữa dán lên thì các ngươi tự ra xem đi, ta chỉ tuyên bố ba đội ngũ đứng đầu thôi.”
“...” Đám người cười lớn.
Viện trưởng Đồng Hổ đúng thật là rất có cá tính!
“Xếp thứ ba là tiểu đội của Trần Dương lớp Chiến Tranh số 1, với 1220 học phần.”
“Cái gì cơ, đội ngũ của chúng ta chỉ đứng thứ ba thôi sao??” Vẻ mặt Trần Dương hơi thay đổi, có chút không chấp nhận được sự thật này.
Đồng Hổ liếc hắn một cái, cũng không nói gì thêm, tiếp tục đọc: “Xếp thứ hai là tiểu đội của Hầu Bình Lượng lớp Chiến Tranh số 1, với 1360 học phần.”
“Hơn tròn 140 học phần.” Trần Dương tự bế.
“Sao toàn là tiểu đội của lớp Chiến Tranh số 1 thế.” Những người ở lớp khác ngơ ngác nhìn nhau.
“Xếp thứ nhất, tiểu đội của Vương Đằng lớp Chiến Tranh số 1.” Đồng Hổ dừng lại một chút, nói: “2300 học phần!”
“Lại là lớp Chiến Tranh số 1!!”
“Đậu móa, 2300 học phần, tiểu đội của Vương Đằng đã làm nhiệm vụ gì mà được học phần cao như vậy!!”
Đám người có chút không thể tin được, ai ai cũng nhìn về phía tiểu đội của Vương Đằng.
“Làm, làm sao có thể?” Sắc mặt Trần Dương tái nhợt, tiểu đội của Vương Đằng hơn bọn họ tròn 1080 học phần, chênh lệch thế này mà lúc nãy hắn còn muốn so với bọn họ!
Học phần của tiểu đội Vương Đằng vừa ra, tất cả mọi người đã cảm thấy khiếp sợ, đặc biệt là học phần của bọn họ đã vượt qua vị trí số hai gần 1000 học phần, chênh lệch cực kỳ lớn.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều cho rằng, có mấy đồng đội thực lực kém cỏi nhất cản trở, chắc chắn là Vương Đằng không kéo nổi, dù điểm của tiểu đội bọn họ không đến nỗi lót đáy cũng không thể quá cao được.
Trong nhiệm vụ đoàn đội, một người mạnh mẽ không có nghĩa là cả đoàn đội đều mạnh mẽ.
Nhưng mà rất rõ ràng là Vương Đằng đã mạnh mẽ vượt qua bọn họ tưởng tượng, có hắn kéo đội ngũ yếu ớt cũng thành đội ngũ vương giả.
Mặt khác còn có một điều khiến mọi người không chấp nhận nổi, ba vị trí đứng đầu lại đều thuộc về lớp Chiến Tranh số 1.
Lúc trước khi Viện trưởng Đồng Hổ vừa báo vị trí số hai và số ba, bọn họ còn suy nghĩ mình có khả năng đứng vị trí số một hay không, bây giờ số một có rồi, cũng là lớp Chiến Tranh số 1. Không chỉ có sinh viên, cả giáo viên lớp khác cũng cảm thấy mất hết thể diện.
Trong mắt những giáo viên kia mang theo ánh sáng nguy hiểm, ai nấy đều liếc nhìn sinh viên lớp mình, xem ra thao luyện còn chưa đủ!
Trong khi đó, giáo viên lớp Chiến Tranh số 1 bên này, lại nở nụ cười thỏa mãn, giáo viên lớp khác còn chưa nói câu gì, bọn họ đã cười ha hả chắp tay nói: “Đa tạ đa tạ!”