Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 376: Rời đi và du lịch

Chương 376: Rời đi và du lịch

“Chuyện này…” Lưu Phong vẫn đang chần chừ rồi cười khổ nói: “Chuyện này ta không thể quyết định, ngươi theo ta đi một chuyến tới chỗ viện trưởng, xem hắn nói như thế nào?” Vương Đằng và Lưu Phong đi vào văn phòng của Đồng Hổ, sau đó ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Đồng Hổ đành đưa Vương Đằng đến văn phòng của tổng viện trưởng Bành Viễn Sơn.
“Được rồi, ta đã biết việc này, Vương Đằng ở lại, viện trưởng Đồng và giáo viên Lưu, các ngươi có việc cứ đi thôi.” Vẻ mặt Bành Viễn Sơn bình tĩnh nói.
“Được.”
Sau khi hai người rời khỏi, Bành Viễn Sơn nhìn Vương Đằng, cười nói: “Sớm biết có một ngày ngươi sẽ đưa ra yêu cầu này, hình như hễ là sinh viên đặc biệt xuất chúng thì đều thích đặc lập độc hành, ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Tổng viện trưởng, đây không phải vấn đề muốn đặc biệt càng không phải vấn đề muốn đi một mình, mà là đã tới tình trạng này rồi, đành phải làm ra quyết định này.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Ngươi nói cũng đúng.” Bành Viễn Sơn gật đầu: “Lấy thực lực của ngươi, nếu tiếp tục ở chung với sinh viên năm thứ nhất khác thì sẽ không công bằng với ngươi.”
“Không phải công bằng hay không, chỉ là mỗi người không đi cùng đường, đây là lựa chọn của ta.” Vương Đằng nói.
“Ta đồng ý với đề nghị của ngươi.” Bành Viễn Sơn không nói gì nữa, đã đồng ý.
“Đa tạ tổng viện trưởng giúp đỡ!” Vương Đằng cảm kích nói.
Trường học có quy củ của trường học, đặc biệt là trường Quân đội Hoàng Hải, quy củ càng sâm nghiêm hơn.
Sinh viên năm nhất chưa đến giai đoạn có thể tùy ý rời khỏi trường học, nhưng Bành Viễn Sơn lại cho hắn ngoại lệ.
“Đừng vội cảm ơn ta, ta phê chuẩn cho ngươi nghỉ dài hạn, nhưng phải giao ước ba điều.” Bành Viễn Sơn nói.
“Ngươi cứ nói.”
“Ta mặc kệ ngươi học tập như thế nào, lúc cuối kỳ, thành tích các khoa của ngươi phải đạt tới xuất sắc, mặt khác, thực lực cũng phải đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh.” Bành Viễn Sơn nói.
“Không thành vấn đề.” Vương Đằng không chút do dự nói đồng ý.
Sợ là Bành Viễn Sơn không biết, với hắn, những chuyện này không hề khó khăn.
Về thành tích các khoa, đến lúc đó chỉ cần tốn chút thời gian nhặt nhạnh thuộc tính, muốn thi trượt cũng khó.
Về phần cấp Chiến Binh ngũ tinh, hắn chỉ kém một cấp bậc. Vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới đến cuối kỳ, hắn chắc chắn sẽ đạt được.
“Trả lời dứt khoát như vậy, xem ra ngươi rất có tin tưởng, có phải yêu cầu của ta quá thấp hay không?” Bành Viễn Sơn cười nói.
“Ặc… Ta cảm thấy như vậy là được, cũng muốn chừa cho bạn học khác một chút không gian để đuổi theo thôi. Nếu ta biểu hiện quá xuất sắc, bọn họ sẽ tự ti.” Vương Đằng vô sỉ nói.
“Tiểu tử này, ngươi…!” Bành Viễn Sơn chỉ về phía hắn rồi lắc đầu bật cười: “Tiếp theo có tính toán gì không?”
“Đi dị giới.” Vương Đằng nói.
“Ta cũng đoán vậy.” Bành Viễn Sơn trầm ngâm một chút, cho đề nghị: “Ngươi đi dị giới, đừng chỉ ôm mỗi mục đích là săn giết tinh thú làm nhiệm vụ, ở bên kia có rất nhiều thứ đáng để học. Theo ta được biết, có không ít người cải trang thành dân bản địa dị giới, dung nhập vào bọn họ, du lịch chung quanh, học tập tri thức của bọn họ. Làm như vậy, thu hoạch của ngươi sẽ rất lớn.”
“Còn có loại thao tác này?” Vương Đằng trừng lớn con mắt.
“Ngươi cho rằng lúc ban đầu chúng ta tiếp xúc với bọn họ như thế nào?” Bành Viễn Sơn ý vị thâm trường nói.
“Thì ra là thế.” Vương Đằng vuốt cằm, như đã nghĩ thông điều gì: “Chúng ta dung nhập vào bọn họ, học trộm tri thức của bọn họ, thu nhỏ lại chênh lệch, đợi cho đến khi bọn họ phản ứng lại, chúng ta đã có thể đối thoại ngang hàng cùng bọn họ.”
“Chúng ta có ưu thế của chúng ta, bọn họ cũng có sở trường của bọn họ. Trong mỗi một sự việc, chúng ta còn tồn tại ích lợi và mục tiêu cộng đồng, cho nên mới duy trì cái gọi là hòa bình.” Bành Viễn Sơn nói.
“Vì loài Hắc Ám?” Trong lòng Vương Đằng vừa động, hỏi.
“Phải, cũng là không phải.” Bành Viễn Sơn nói đến đây lại dừng câu chuyện.
“Lại thừa nước đục thả câu.” Vương Đằng không nói gì, thấy đối phương không còn muốn tiếp tục nói nữa, lại thay đổi đề tài hỏi: “Chẳng lẽ cường giả dị giới không nhìn ra chúng ta ngụy trang?”
“Chỉ cần không phải cường giả có tinh thần lực đặc biệt mạnh mẽ, bình thường sẽ không phát hiện dị thường.” Bành Viễn Sơn nói: “Đương nhiên nếu ngươi có biện pháp che giấu ấn ký linh hồn của mình, vậy chớ bàn tới chuyện khác.”
“Ấn ký linh hồn?” Đây là lần đầu tiên Vương Đằng nghe được từ ngữ này, hắn ngạc nhiên không thôi.
“Biết vì sao người trong dị giới không thể thông qua khe hở không gian không?” Bành Viễn Sơn nói.
“Chẳng lẽ vì ấn ký linh hồn?” Vương Đằng nói.
“Ừm, dựa theo chúng ta nghiên cứu, mỗi một thế giới đều có ấn ký thế giới riêng, dân bản địa của mỗi một thế giới đều chứa loại ấn ký này, hơn nữa nó ở ngay phía trên linh hồn.” Bành Viễn Sơn giải thích.
“Cho nên, người có tinh thần lực mạnh mẽ sẽ phát hiện ấn ký linh hồn khác biệt.” Vương Đằng kết nối câu chuyện.
“Không sai!” Bành Viễn Sơn gật đầu nói.
“Vậy vì sao chúng ta có thể thông qua khe hở không gian?” Vương Đằng hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng, chuyện này nói không thông nha.
“Đây là vấn đề thế giới bài xích.” Bành Viễn Sơn nói.
“Ngươi muốn nói là, thế giới chúng ta bài xích bọn họ, mà thế giới bọn họ lại không bài xích chúng ta?” Vẻ mặt Vương Đằng đầy khiếp sợ, đã đề cập tới thế giới ý chí, dường như có chút không hợp lẽ thường?
“Có thể nói như vậy.” Tựa như Bành Viễn Sơn cảm thấy mình đã đi quá xa, trực tiếp xua tay bảo Vương Đằng rời đi: “Được rồi, những gì nên biết về sau ngươi sẽ biết, hiện giờ có hỏi nhiều cũng vô dụng, cút đi cút đi, đừng đến làm phiền ta .”
“Không phải, ngươi mới nói được một nửa, ta rất khó chịu đó.” Vương Đằng buồn bực muốn chết, cuối cùng vẫn bị Bành Viễn Sơn đuổi ra khỏi văn phòng.

Một ngày sau, Vương Đằng đã chuẩn bị thỏa đáng, sau khi thông báo với trong nhà một tiếng, để bọn họ không lo lắng, còn điện thoại cho Lâm Sơ Hàm thông báo hành trình, tránh để nàng không tìm thấy hắn lại lo lắng uổng công, sau đó thông qua khe hở không gian rời khỏi Địa tinh.
Ung thành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất