Chương 377: Rời đi và du lịch (2)
Vương Đằng mua mấy bộ quần áo và trang sức của Nhân tộc dị giới, quần áo và trang sức bên này có chút phục cổ, Nhân tộc bên này và Địa tinh bên kia khá tương tự, có người da trắng và người da vàng, quần áo vào trang phục của hai loại người này cũng khác, giống như phương Đông và phương Tây ở Địa tinh vậy. Vương Đằng thuộc loại người da vàng, mặc vào quần áo và trang sức cùng loại thuộc phương Đông cổ đại trên Địa tinh, khí chất cả người biến hóa to lớn.
Trên người mặc kính trang, lưng đeo hộp Tàng Binh, giống như một thiếu niên nhanh nhẹn anh tuấn thong dong, khí chất xuất chúng, chuẩn bị hành tẩu giang hồ.
Giá trị nhan sắc quá cao, mặc gì cũng đẹp!
Vương Đằng soi gương, buồn rầu lắc lắc đầu.
Haizz… không biết sẽ làm mê mẩn biết bao nhiêu thiếu nữ thiếu phụ và gì gì nữa đây~
Sau khi Vương Đằng xử lý xong cách ăn mặc của bản thân, hắn đi vào trạm trung chuyển trong Ung thành, nơi thuyền bay nguyên lực dừng đỗ, chuẩn bị tới thành trì có Nhân tộc dị giới tụ tập trước.
Trạm trung chuyển đầy người nhốn nháo, tụ tập rất nhiều dòng người, có thể thấy đủ loại sắc tộc người khác nhau. Phần đông bọn họ đều mang theo hành lý, khung cảnh vội vàng, hấp tấp đi lên thuyền bay, tiếng hét to không ngừng vang vọng.
Vương Đằng dò xét chỗ bán vé một chút, thành thị gần nhất đó là Dương thành, hắn quyết định chọn nơi này làm trạm thứ nhất của mình.
“Làm ơn cho ta một tấm vé đi Dương thành.” Vương Đằng hướng về phía chị gái bán vé xinh đẹp trước mặt nói.
Chị gái bán vé nhìn thấy gương mặt Vương Đằng, con mắt tỏa sáng: “Được nha, chờ chút.”
Vương Đằng thanh toán tiền, nàng nhanh chóng đưa một tấm vé qua cửa sổ.
...
“Thuyền bay đi Dương thành lập tức cất cánh. Thuyền bay đi Dương thành lập tức cất cánh … Những hành khách còn chưa lên thuyền xin tranh thủ thời gian!”
Trong đài phát thanh truyền ra tiếng nói.
Vương Đằng đẩy nhanh bước chân, rốt cuộc cũng lên kịp thuyền bay sắp cất cánh.
“Mau vào đi thôi, chậm một chút nữa, ngươi cần phải chờ ba tiếng đó.” Nhân viên soát vé cười nói.
“Cám ơn!” Vương Đằng nói lời cảm tạ, đi vào thuyền bay bên trong.
“Chờ một chút, chờ một chút.”
Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến một âm thanh. Vương Đằng quay đầu lại nhìn thoáng qua, là hai thiếu nữ dáng vẻ mười bảy, mười tám tuổi vội vã chạy đến.
“Xem ra không chỉ mình ta có vận khí tốt!”
Vương Đằng cười cười, không tiếp tục để ý nữa, đi vào bên trong thuyền bay, tìm một vị trí trong góc, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, thuyền bay hơi hơi chấn động rồi bay lên trời cao, Vương Đằng xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy kiến trúc và đám đông phía dưới dần dần thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen.
“Thanh Tâm, nơi này có ghế trống.” Bỗng nhiên một âm thanh truyền tới.
Vương Đằng quay đầu, nhìn hai nữ sinh vừa lên thuyền sau hắn đang đi qua bên này.
“Xin chào, chúng ta không có ghế ngồi, chỗ bên này của ngươi có thể ngồi không?”
Hai thiếu nữ xấp xỉ tuổi hắn, tướng mạo xuất chúng, nhất là thiếu nữ vừa đặt câu hỏi này, nàng mặc váy dài màu đen, khí chất cao nhã không tầm thường.
“Tùy ý.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Đa tạ!” Phỉ Thanh Tâm gật đầu nói tạ ơn.
“Đừng khách khí, chỗ này vốn không có ai ngồi.” Vương Đằng nói.
“Cái tên này, con mắt ngươi không thành thật, luôn nhìn chằm chằm vào Thanh Tâm nhà bọn ta.” Thiếu nữ bên cạnh bỗng nhiên ném cái nhìn đầy xem thường về phía Vương Đằng.
“(⊙_⊙)” Vương Đằng.
Gặp được mỹ nữ, dùng hai mắt đánh giá không phải thao tác rất bình thường sao? Làm vậy cũng được tính là không thành thật?
“Xảo Xảo!” Phỉ Thanh Tâm khiển trách kêu một tiếng rồi quay đầu nói với Vương Đằng: “Ngươi đừng nghe nàng nói hươu nói vượn. Ta tên là Phỉ Thanh Tâm, nàng là Mạnh Xảo, ngươi là?”
“Hai vị không chỉ xinh đẹp, cái tên cũng dễ nghe.” Vương Đằng cười nói: “Ta tên là Vương Đằng.”
“Cái tên của ngươi mang tới cảm giác không giống người tốt.” Mạnh Xảo nói, có vẻ cô bé này rất ngứa mắt với Vương Đằng.
“...” Vương Đằng.
“Khuê mật này của ta luôn độc miệng như vậy, ngươi cứ mặc kệ nàng.” Phỉ Thanh Tâm xấu hổ cười nói: “Ngươi từ thành thị khác tới phải không? Cũng đến nơi này xem thành thị dị giới sao?”
“Thành thị dị giới!” Trong lòng Vương Đằng nói thầm một tiếng, lúc trước đều gọi đại lục Tinh Võ là dị giới, đây là lần đầu tiên hắn nghe Địa tinh bị gọi là dị giới, trong lòng hơi là lạ, nhưng bên ngoài vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, tò mò đi tới nhìn xem, ngươi là người địa phương Dương thành?”
“Ừm, bọn ta lén rời khỏi nhà.” Phỉ Thanh Tâm cười khẽ thè lưỡi, hỏi: “Ngươi thì sao? Ngươi là người ở nơi nào?”
“Ta từ châu khác tới, bây giờ đang du lịch chung quanh, chuẩn bị đến Dương thành nhìn xem.” Vương Đằng đã thiết lập xong nhân vật từ trước rồi.
Đại lục Tinh Võ có tổng cộng năm lục địa, diện tích từng châu đều cực kỳ rộng lớn, mà hắn tự xưng là người đến từ nơi xa xôi, người khác muốn tra cũng không tra được cái gì.
“Ngươi trẻ tuổi như vậy đã có thể du lịch đại lục, chắc chắn thực lực rất mạnh!” Phỉ Thanh Tâm bội phục nói.
“Hứ, Thanh Tâm ngươi đừng để hắn lừa, gia hỏa này toàn thân sạch sẽ, không có chút dấu vết màn trời chiếu đất nào, đâu phải người đi du lịch khắp nơi. Ta thấy hắn chính là kẻ lừa đảo chuyên môn gạt các cô gái.” Mạnh Xảo lại nhảy vào phá, thẳng thắn nói.
“Ngươi không cho phép ta tắm rửa?” Vương Đằng không biết nên nói gì.
“Hừ, ai biết ngươi nói là thật hay giả, vừa nhìn đã không phải người tốt, dáng dấp tiểu bạch kiểm, chưa chắc thực lực đã mạnh được bao nhiêu.” Mạnh Xảo hừ lạnh nói.
“Xảo Xảo, ngươi hơi quá đáng rồi.” Phỉ Thanh Tâm cười xin lỗi Vương Đằng rồi vội vàng kéo Mạnh Xảo tránh ra: “Rốt cuộc hôm nay ngươi làm sao vậy? Cứ nhằm vào hắn làm gì?”
“Ta không nhằm vào hắn, là bản thân tên này rất khả nghi. Thanh Tâm, ta đã nhận lời với anh trai ngươi, sẽ chăm sóc cho ngươi, không thể khiến ngươi tùy tùy tiện tiện bị đàn ông thối bên ngoài lừa đi được.” Mạnh Xảo nói.
“Phi phi phi, cái gì mà bị đàn ông thối lừa đi, ta ngốc như vậy sao?” Phỉ Thanh Tâm giận dữ nói.
“Cái này khó mà nói được, ánh mắt ngươi nhìn hắn chỉ thiếu một bước là viết ba chữ ‘đẹp trai quá’ lên mặt thôi.” Mạnh Xảo khinh bỉ nói.
“Nào có.” Phỉ Thanh Tâm lập tức bối rối đến đỏ bừng mặt.