Chương 380: Thiên phú minh viêm! (2)
Khách sạn Hải Nguyệt! Vương Đằng dừng bước trước một toà nhà.
“Ở lại chỗ này đi, một đường đi qua đây, danh tiếng nghe ngóng được cũng không tệ.”
Hắn đi vào, lập tức có người chào đón, khom người nói: “Vị khách này, ngươi muốn thuê phòng, hay là ăn cơm?”
“Cho ta một phòng cao cấp.” Vương Đằng nói.
“Được, mời đi theo ta.” Người phục vụ đưa Vương Đằng đến đại sảnh, đặt phòng, sau đó giao chìa khoá cho hắn.
“Đây là phòng của ngươi, ở lầu ba rẽ trái phòng thứ năm, có cần ta dẫn đường cho ngươi đi lên không?” Nhân viên phục vụ nói.
“Không cần, tự ta đi lên là được!”
Vương Đằng từ chối hắn, tự mình lên lầu ba, mở cửa phòng, thiết bị bên trong vô cùng đầy đủ, đẹp đẽ. Phòng tổng thống cấp năm sao phiên bản dị giới chính là như vậy.
Quả nhiên chỉ cần dùng tiền đúng chỗ, không có việc gì là không làm được.
Hắn mở cửa sổ ra, không bao lâu, một điểm đen từ trên cao rơi xuống, dừng trên bệ cửa sổ, chính là U Diễm Minh Nha.
Bé quạ đen là một trợ lực không tệ, đồng thời bản thân nó cũng phải tăng lên thực lực, Vương Đằng tự nhiên lúc nào cũng mang nó theo bên người, cùng nhau trưởng thành.
“Đã ăn no chưa?” Vương Đằng cười hỏi.
Trước đó khi thuyền bay gặp phải Hỏa Tước, hắn liền lệnh cho bé quạ đen âm thầm săn những con Hỏa Tước bị giết chết, cho nên lúc này mới có câu hỏi này.
“Quác quác!” Bé quạ đen kêu lên hai tiếng, nghe ra hình như tâm trạng khá tốt.
Nó bỗng nhiên cúi đầu xuống, từ trong miệng phun ra một viên hình tròn mặt ngoài lồi lõm màu đỏ rực, ngẩng đầu nhìn Vương Đằng.
“Tinh hạch!” Vương Đằng lập tức giật nảy mình.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một viên tinh hạch nhất tinh.
Bé quạ đen thế mà lấy được một viên tinh hạch??
Vương Đằng có chút ngạc nhiên, ngay sau đó nghĩ đến điều gì, hỏi: “Đây là tinh hạch của Hỏa Tước?”
Thông qua khế ước linh sủng, một người một linh sủng có thể hiểu rõ ý của đối phương, bé quạ đen khẽ gật đầu.
“Thật đúng là.” Vương Đằng không khỏi cảm thán nói: “Ngươi vật nhỏ này vận khí còn rất tốt!”
Lúc trong thuyền bay hắn có nghe nói, những người khác không lấy được thứ đáng giá nhất là tinh hạch, tinh cốt, dù sao tư chất và phẩm cấp của Hỏa Tước đều không cao
Lại không nghĩ rằng bị bé quạ đen nhặt được một viên tinh hạch!
“Chẳng lẽ ngươi cộng hưởng vận may của ta, người chủ nhân này?” Vương Đằng sờ cằm, tự luyến lẩm bẩm.
“Quác quác!”
“Ngươi nói ngươi muốn ăn cái này?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
Thông qua khế ước linh sủng, Vương Đằng cảm nhận được niềm tha thiết của bé quạ đen, liền nói: “Ăn đi ăn đi, dù sao cũng là ngươi tìm được.”
Mặc dù thịt hơi đau, nhưng mà tất nhiên, thứ có lợi cho bé quạ đen, hắn cũng sẽ không keo kiệt.
Chút tiền ấy thì tính là gì?
Cùng lắm thì chờ sau này bé quạ đen mạnh lên, lại đòi lại cả gốc lẫn lãi từ trên người nó là được.
Bé quạ đen được sự đồng ý từ Vương Đằng, ngậm tinh hạch hệ Hỏa, ừng ực một tiếng nuốt vào bụng, hồn nhiên không biết vị chủ nhân bất lương nào đó ở trước mặt đang tính toán cái gì.
Sau khi nó nuốt tinh hạch hệ Hỏa vào, trong cơ thể toả ra ánh sáng đỏ rực, từng tia lửa từ trong miệng bé quạ đen phun ra.
Vương Đằng chợt nhớ tới, trừ một thiên phú linh thị, bé quạ đen còn có một thiên phú khác tên là minh viêm, chỉ có điều còn chưa thức tỉnh.
Từ tên đến xem, không cần nghĩ cũng biết hẳn là thiên phú hệ Hỏa loại công kích.
Chẳng lẽ tinh hạch hệ Hoả này chẳng những có thể tăng lên thực lực của bé quạ đen, còn có thể mở ra thiên phú minh viêm khác của nó.
Vương Đằng nhìn lên giao diện thuộc tính, đáng tiếc phía trên hiển thị vẫn chưa thức tỉnh.
Nhưng hắn cảm thấy mình đã tìm được phương pháp, có thể tìm thêm vài tinh hạch hệ Hoả đút cho bé quạ đen ăn, không chừng ngày nào đó sẽ thức tỉnh.
Hiện tại bé quạ đen nhiều lắm chỉ coi là phụ trợ, chỉ khi nào đã thức tỉnh thiên phú minh viêm, mới có thể tham gia chiến đấu. Nghĩ đến hình ảnh kia, cũng thật là hào hứng.
“Nhanh trưởng thành đi, ngươi chủ nhân là ta đây lợi hại như vậy, ngươi cũng không thể kém cạnh!” Vương Đằng da mặt dày tỏ vẻ mong đợi.
Dương thành, khách sạn Hải Nguyệt.
Sáng sớm hôm sau, Vương Đằng dậy thật sớm chuẩn bị đi ra ngoài, đồng thời hỏi thăm người phục vụ vị trí của Công hội Phù văn.
Đi lại trên đường phố vào sáng sớm, Vương Đằng nhớ tới lúc trước khi nghe ngóng về Công hội Phù văn, phản ứng của người phục vụ kia vô cùng có hàm ý sâu xa, đầu tiên là lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó thái độ càng ngày càng cung kính.
Loại cung kính kia khác với sự cung kính người phục vụ dành cho khách hàng, là cung kính tới từ chênh lệch địa vị.
Vương Đằng không khỏi có chút cảm khái, xem ra địa vị của phù văn sư trên đại lục Tinh Võ không thấp, khó trách các trường đại học lớn bên phía Địa tinh đều tách ra độc lập một học viện chuyên môn để giảng dạy những kiến thức này.
Cũng không biết địa vị của luyện tạo sư và luyện dược sư thế nào?
Dương thành là một thành phố lớn, dù bây giờ mới là sáng sớm, nhưng trên đường phố vẫn là một mảnh sầm uất, tiếng người náo nhiệt.
Hơn nữa Vương Đằng còn đụng phải một đội quân hộ vệ mặc áo giáp đi qua, khí thế uy vũ, áo giáp va chạm phát ra tiếng vang đều dặn, đoàn người nhao nhao né tránh.
Vương Đằng đứng ở ven đường nhìn bọn họ đi xa, sau đó tiếp tục dọc theo lộ tuyến người phục vụ chỉ dẫn, rẽ qua mấy con phố, cuối cùng đi tới Công hội Phù văn.
Trước mặt là một toà nhà to lớn hùng vĩ kiểu cung điện, trên tấm biển màu vàng nhạt, bốn chữ cái cổ xưa tản ra hào quang hơi nhạt.
Trên quảng trường phía trước Công hội Phù văn, có Ải Nhân tộc, có Thú Nhân tộc, cũng có Nhân tộc thuần túy, không ít người mặc trên mình đồng phục áo khoác dài, chỗ ngực áo còn có một ký hiệu phù văn cực kỳ dễ thấy.
Vương Đằng suy đoán, những người này hẳn là nhân viên nội bộ của Công hội Phù văn.
Sau đó hắn cất bước đi vào cửa chính Công hội Phù văn, đập vào mắt là một đại sảnh, nhân viên bên trong cũng không nhiều, có vẻ hơi trống trải, những nhân viên nghiệp vụ kia đều đang yên tĩnh tự làm việc của mình, không có quá nhiều người đi vào đại sảnh rồi dừng lại, trực tiếp biến mất ở cuối hành lang.