Chương 379: Thiên phú minh viêm!
Chợt Mạnh Xảo nhìn thấy bóng dáng vẫn đang nhàn nhã, ung dung thưởng thức linh thực trong nhà ăn, lập tức nhíu mày, tức giận nói: “Này, sao ngươi không đi hỗ trợ? Tình huống nguy hiểm như vậy, vẫn còn tâm tư ở trong này ăn cái gì?” “Bọn họ đủ để ứng phó rồi, ta ra ngoài chỉ tổ dư thừa.” Vương Đằng vừa dùng đôi mắt Linh Thị xem qua, lấy hào quang nguyên lực để phán đoán mạnh yếu, võ giả nhân loại chiếm ưu thế áp đảo, hiển nhiên những tinh thú loài chim kia không lật nổi sóng gió gì, chỉ có kết cục bị giết hại.
Mà hắn ở trong này ăn uống nhưng vẫn có thể thông qua niệm lực tinh thần dẫn dắt để nhặt những bong bóng thuộc tính từ tinh thú loài chim bị giết kia rơi xuống, chẳng phải quá sướng ư?
Hơn nữa ngoại trừ hắn, cũng có vài vị võ giả không ra tay, hiển nhiên bọn họ cũng có phán đoán này.
Những võ giả kia nghe được lời Vương Đằng nói, lập tức kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái — thực lực của thanh niên này không thấp nhỉ!
Mạnh Xảo cũng không biết chuyện này, nàng nghe Vương Đằng nói như vậy, cho là hắn đang thoái thác, căn bản là nhát gan không dám đi ra ngoài: “Ngươi là kẻ nhát gan, không dám ra ngoài giết tinh thú, còn tìm nhiều lý do như vậy, chỉ khiến người khác khinh thường.”
Vương Đằng không khỏi nhíu mày, bất kể là ai, năm lần bảy lượt đều bị người xem thường như thế, tâm trạng không thể nào tốt được.
Hắn còn chưa mở miệng nói cái gì, lại nghe Mạnh Xảo quay đầu nói với Phỉ Thanh Tâm: “Thanh Tâm, ngươi nhìn rõ chưa? Cái tên này chính là thứ tốt mã dẻ cùi. Cái gì mà rời nhà du lịch, ta thấy chỉ là lời nói dối để lừa gạt con gái thôi. Tốt hơn hết ngươi đừng thân thiết quá với hắn.”
Giờ phút này Phỉ Thanh Tâm cũng không khỏi hơi hơi nhíu mày, nhưng không nói thêm gì, chỉ giữ chặt Mạnh Xảo, thấp giọng nói: “Quên đi, người ta có tính toán của mình, chúng ta không thể miễn cưỡng cái gì.”
Trong giọng nói rõ ràng có chút ý xa cách.
“Toàn là chuyện gì đâu không à!” Vương Đằng lộ ra vẻ mặt nhức trứng nhưng hắn không muốn so đo với hai nữ sinh kia làm gì, chỉ đơn giản đứng dậy, rời khỏi nhà ăn.
“Giả vờ giả vịt, bị chúng ta nói hai câu, đã không còn mặt mũi nào ở lại nữa.” Mạnh Xảo khinh thường nói.
Vương Đằng ra boong thuyền bên ngoài, chỉ thấy toàn bộ mặt ngoài thuyền bay đều bị một tầng quầng sáng màu vàng bao lấy, giống như một quả bong bóng khổng lồ.
Cuộc chiến giữa đám võ giả và tinh thú loài chim đã đi vào kết thúc.
Đó là mấy con Hỏa Tước màu đỏ, trên người rực cháy lửa đỏ, trong miệng không ngừng phun ra hỏa cầu công kích thuyền bay và võ giả phía trên.
Nhưng phần lớn bọn chúng là cấp nhất tinh, chỉ có vài con cấp nhị tinh, không tạo được uy hiếp gì đối với võ giả ở đây.
Vô số xác chết Hỏa Tước từ trên cao rơi xuống, có con rơi xuống trên boong thuyền, có con trực tiếp rơi xuống rừng cây nguyên thuỷ phía dưới.
Thuyền bay dựa theo đường bay cố định di chuyển, không thể cố ý dừng lại để nhặt xác những con tinh thú Hỏa Tước này được.
Huống chi phía dưới lại là rừng cây nguyên thủy, nguy hiểm vô cùng.
Có lẽ chờ bọn họ xuống dưới, xác những con tinh thú Hỏa Tước đó đã sớm bị đủ loại tinh thú phân chia sạch sẽ.
May mắn còn có không ít xác Hỏa Tước rơi xuống boong thuyền, để những võ giả kia kiếm được chút đỉnh, về phần phân phối thế nào, đó là việc của tự bọn họ, không liên quan đến Vương Đằng.
Hắn đã có được thứ mình muốn.
‘Nguyên lực hệ Hỏa x90’
‘Thuộc tính trắng x200’
Những con Hỏa Tước này không còn gì để nghi ngờ nữa, là tinh thú hệ Hỏa, để hắn thu được tổng cộng 90 điểm nguyên lực hệ Hỏa!
Nguyên lực hệ Hỏa: 715/2000 (tứ tinh)
Nhìn nguyên lực hệ Hỏa trên giao diện thuộc tính tăng lên, Vương Đằng lộ ra chút tươi cười, đây là dấu hiệu tốt!
Ngoài ra còn có 200 điểm thuộc tính trắng, cộng thêm điểm dự trữ trước đó, bây giờ hắn đã tích được tổng cộng 750 điểm thuộc tính trắng chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Chiến đấu kết thúc, mọi người trong thuyền bay nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Lộ trình sau đó không tiếp tục xảy ra chuyện nào ngoài ý muốn nữa. Sau hơn hai giờ, thuyền bay chậm rãi đáp xuống một thành thị phồn hoa to lớn.
Vương Đằng từ trên thuyền bay đi xuống, trên quảng trường trước mặt có mấy chiếc thuyền bay đang đỗ, còn có ánh đèn từ trong màn đêm rơi xuống, từng chiếc thuyền bay từ xa đến gần, từ bốn phương tám hướng hạ xuống trên quảng trường.
Trên quảng trường đều là người, lộ ra vẻ huyên náo vô cùng.
Dương thành là một thành phố lớn, thương nghiệp phát triển mạnh, mỗi ngày đều có vô số người thông qua thuyền bay đi tới hoặc là rời đi nơi đây.
Phỉ Thanh Tâm và Mạnh Xảo từ trên thuyền bay đi xuống, lúc đi qua bên cạnh Vương Đằng, Phỉ Thanh Tâm lễ phép nói tạm biệt: “Vương Đằng, chúng ta đi trước đây, có duyên gặp lại.”
Mạnh Xảo ngay cả nhìn hắn một cái cũng không thèm, kéo Phỉ Thanh Tâm nhanh chóng rời đi, giống như trốn bệnh dịch.
Nhìn bộ dạng các nàng, nói là có duyên gặp lại, tự nhiên cũng chỉ là lời khách sáo, sợ là ước gì không gặp lại nữa.
Vương Đằng lắc đầu, đụng tới loại phụ nữ như Mạnh Xảo đã đủ bực mình, tốt nhất đừng gặp lại, nếu không lần tiếp theo hắn sợ bản thân sẽ chịu không nổi mà đánh phụ nữ luôn.
Sau đó, hắn theo dòng người đi ra quảng trường, hỏi thăm phương hướng, đi về nội thành.
Cho dù đang là ban đêm, Dương thành vẫn vô cùng sầm uất, náo nhiệt. Trên đường phố, trong đủ loại kiến trúc đều sáng ngời, cả tòa thành thị đèn đuốc sáng trưng, đủ loại quán nhỏ buôn bán khắp nơi có thể thấy rõ, tiếng thét to rao hàng liên tục không ngừng.
Các toà nhà trong nội thành to lớn hùng vĩ, cửa hàng hai bên đường buôn bán đủ loại hàng hoá cao cấp, đẹp đẽ, xa hoa, làm cho người ta không kịp nhìn, lưu luyến quên về, mắt đều nhìn đến choáng váng.
Nhưng Vương Đằng dù sao cũng tới từ Địa tinh, cảnh đời gì chưa từng thấy, còn không đến mức ngạc nhiên quá đỗi.
Chỉ có điều cảnh đường phố thành thị dị giới quả thật trái lại khiến hắn có được cảm nhận đặc biệt một phen.
Bành Viễn Sơn nói không sai, đi ra ngoài du lịch, có lẽ thật sự có thể thấy được vài thứ bình thường không thấy được.