Chương 382: Thiếu niên, nhận ta làm thầy có được không
Người tuổi này có thể thông qua thi phù văn sư, cũng là thiên tài có thiên phú cực kỳ xuất sắc, đồng thời còn phải có rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng, phù văn sư dốc lòng dạy bảo. Người bình thường hiển nhiên không có đủ những điều kiện này. Vương Đằng cũng không để ý tới lời nghị luận từ đám người, đi đến một góc chờ đợi.
Sau đó đám người không quan tâm Vương Đằng nữa, chủ đề nghị luận lại lần nữa xoay quanh mấy con cháu thế gia kia.
Từ trong lời nghị luận của bọn họ, Vương Đằng cũng biết được, mấy người thanh niên tuổi xêm xêm hắn, đi cùng với người bề trên là đến từ mấy thế gia phù văn khác nhau ở Dương thành.
Trong đó, một thiếu niên theo bên cạnh một ông lão là đến từ Lưu gia ở Dương thành, tên là Lưu Tinh Huy. Một bên khác, thiếu nữ ở bên cạnh có một người đàn ông tuổi trung niên đi theo là thiếu nữ thiên tài của Tô gia ở Dương thành, Tô Linh Vân.
“Ta là dựa vào hệ thống, mà hai người này nếu quả thật có thể thông qua cuộc thi, trừ ưu thế về gia thế, thiên phú của bản thân nhất định cũng không yếu.” Vương Đằng quan sát hai thiếu niên, thiếu nữ kia, thầm nghĩ trong lòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuộc thi sắp bắt đầu, giám khảo Công hội Phù văn lần lượt có mặt.
Tổng cộng có ba người, hai người Nhân tộc, một người tộc Địa tinh có dáng người thấp bé, có chút xấu xí, làn da nhăn nhúm.
“Lần này lại là ba vị phù văn sư cao cấp này đảm nhiệm vị trí giám khảo!” Mọi người lập tức giật mình.
Ba giám khảo trực tiếp đi đến chỗ mình ngồi, ngồi xuống, nhưng cũng không tuyên bố bắt đầu thi, ngược lại giống như là đang chờ đợi gì đó, khiến cho mọi người khó hiểu không thôi.
Lại qua thêm vài phút, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, một ông lão tóc bạc đi đến. Mặc dù đã đã có tuổi, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú lúc tuổi còn trẻ, mà bên trong mái tóc màu bạc kia lại lộ ra một đôi tai nhọn hơi dài.
Tộc Tinh Linh!
Ông lão này rõ ràng là một người tộc Tinh Linh!
Vương Đằng đang lộ vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên lại nghe được một trận tiếng hô ngạc nhiên vang lên trong đám người.
“Hội trưởng!”
“Hội trưởng?” Vương Đằng ngây người, có thể được mọi người ở đây gọi hội trưởng, cực kỳ hiển nhiên chính là hội trưởng Công hội Phù văn ở Dương thành này.
“Sao hội trưởng lại tới đây?”
“Các ngươi nhìn sau lưng hội trưởng, người kia hình như là người được hội trưởng nhận làm học trò, Tô Linh Huyên đó!”
“Chẳng lẽ hôm nay hội trưởng cũng muốn để Tô Linh Huyên tham gia thi sao?”
“Không thể nào, Tô Linh Huyên mới mười sáu tuổi thôi mà!”
“Có thể được hội trưởng nhận làm học trò, có thể thấy được thiên phú của Tô Linh Huyên phải tốt hơn Tô Linh Vân không ít, nếu là nàng, chưa hẳn là không thể nào đâu.”
…
Nghe được lời nghị luận từ đám người, vẻ mặt Vương Đằng cổ quái, nội dung này có chút sốc đó. Ánh mắt hắn không khỏi đảo qua trên người hai cô gái.
“Tô Linh Huyên, Tô Linh Vân, chẳng lẽ đều đến từ Tô gia?” Vương Đằng có chút hoài nghi, tên rất giống, mà thoạt nhìn, bộ dáng hai người cũng giống nhau đến mấy phần.
Như vậy cũng thật thú vị!
Một người có thiên phú tốt, được hội trưởng Công hội Phù văn nhận làm học trò thân truyền, một người mặc dù có thiên phú cũng không tệ, nhưng rõ ràng không được coi trọng.
Thân thế giống nhau, nhưng vận mệnh khác biệt.
Thứ vận mệnh này thật đúng là đồ phá hoại!
Giờ phút này, Vương Đằng thấy được một chút ghen ghét từ trên mặt Tô Linh Vân.
Sau khi hội trưởng Công hội Phù văn đến, khẽ gật đầu với ba giám khảo, sau đó bọn họ liền tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
Một giám khảo Nhân tộc đứng lên nói: “Nội dung thi rất đơn giản, chúng ta tổng cộng lựa chọn ra mười pháp trận phù văn nhất tinh, việc các ngươi phải làm chính là khắc họa ra được ít nhất ba pháp trận phù văn, mới tính là thông qua cuộc thi, đồng thời người vẽ được càng nhiều pháp trận phù văn thì điểm số sẽ càng cao.”
Sau khi nghề phù văn sư xuất hiện, Vương Đằng liền đã biết pháp trận phù văn này chia làm nhất tinh đến cửu tinh, người có thể vẽ được ít nhất ba pháp trận phù văn nhất tinh, chính là phù văn sư sơ cấp.
Mọi người đứng ở vị trí thi của riêng mình, nhìn thấy màn hình trên vách tường hiện ra tên của mười pháp trận phù văn nhất tinh, có người không khỏi cau mày, có người thì lại lộ ra vẻ mừng rỡ, sau đó sôi nổi cầm lấy bút phù văn trên bàn bắt đầu khắc họa pháp trận phù văn.
Ánh mắt Vương Đằng quét qua, vẻ mặt không chút biến hóa, lập tức bắt đầu khắc hoạ.
Hắn đã là phù văn sư trung cấp, pháp trận phù văn nhất tinh đương nhiên không làm khó được hắn.
Không đến nửa giờ, lưu loát liền mạch, mười pháp trận phù văn nhất tinh xuất hiện trên bảng kim loại trên đài thi.
Sau đó hắn giơ tay lên!
Ánh mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn qua.
“Ngươi hoàn thành khắc hoạ rồi?” Ba giám khảo cau mày hỏi.
“Hoàn thành!” Vương Đằng thản nhiên nói.
Lúc này, ngay cả hội trưởng Công hội Phù văn cũng nhìn qua Vương Đằng.
“Nhanh như vậy? Chẳng lẽ tiểu tử đó tới gây rối à?” Mọi người có chút khó có thể tin được, nghi ngờ nói.
Ba thiên tài thiếu niên, thiếu nữ Lưu Tinh Huy, Tô Linh Vân và Tô Linh Huyên đồng thời nhìn về phía Vương Đằng, người thanh niên cùng tuổi bọn họ này vậy mà đã hoàn thành khắc họa.
Sắc mặt ba giám khảo hơi trầm xuống, nhưng cũng không nói thêm điều gì, liếc mắt nhìn nhau, đi đến vị trí trước Vương Đằng, mười pháp trận phù văn hoàn mỹ in sâu vào trong mắt bọn họ.
“Cái này…”
Ba người lập tức giật nảy cả mình, gần như đồng thời bổ nhào vào đài thi trước mặt Vương Đằng, quan sát tỉ mỉ pháp trận phù văn phía trên!
Đặc biệt là giám khảo tộc Địa tinh, bởi vì quá thấp, chỉ có thể dùng cả tay chân bò lên trên đài thi, cầm kính lúp ghé vào phía trên nhìn, hình ảnh kia thực sự có chút khôi hài.
“Hoàn mỹ!”
“Không chút tỳ vết nào!”
Ba giám khảo thán phục không thôi, ngẩng đầu nhìn Vương Đằng, vẻ chấn động nồng đậm làm sao cũng không thể tan ra.
“Không thể nào!” Mọi người nghe vậy, sôi nổi kinh ngạc.
Lúc này hội trưởng Công hội Phù văn đi tới.