Chương 392: Yêu cầu của ngươi, thật sự rất quá đáng (2)
“Yêu cầu này của ngươi, thật là rất quá đáng.” Vương Đằng lắc đầu. Sau một giây, hắn bất ngờ ra tay.
Bản thân Lưu Tinh Huy là phù văn sư, tu vi võ đạo không cao, căn bản không thấy rõ, chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người liền bay ra ngoài.
Bịch!
Hắn lại hung hăng ngã trên mặt đất một lần nữa, lần này là mặt bên kia sưng phồng lên, hai cái răng hòa với máu tươi bị phun ra.
Trong nháy mắt cả khuôn mặt sưng giống như cái đầu heo.
Vạn Phi Vũ thấy một màn như vậy, trong lòng thậm chí còn hơi sung sướng, Lưu Tinh Huy dám tính kế hắn, rơi vào tình cảnh này cũng đáng đời.
Nhưng Vương Đằng kia thật là dũng mãnh, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ Vạn gia và Lưu gia trả thù sao?
Liên tiếp đắc tội với hai nhà, cho dù hắn là đồ đệ của hội trưởng Goring, sợ là cũng không có kết cục tốt!
Ánh mắt Vạn Phi Vũ lóe lên, mặc dù bây giờ đã biết được toàn bộ sự việc là do Lưu Tinh Huy xúi giục, nhưng Vương Đằng cắt đứt tay chân của hắn, còn lừa hắn hơn mười nghìn nguyên thạch là sự thật không thể chối cãi, dù thế nào đi nữa cơn tức này hắn không thể nào nuốt trôi.
Lưu Tinh Huy chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thù hận nhìn Vương Đằng: “Tiếp tục đi!”
“Ta thích nhất ngươi xương cứng như vậy, người cứng rắn đánh nhau mới thú vị, không giống như những kẻ hèn nhát, đánh một cái liền thấy sợ, không vui chút nào.” Vương Đằng cười đi về phía hắn.
“...” Vạn Phi Vũ buồn bực.
Kinh sợ là đang nói hắn sao?
Thật là nằm không cũng trúng đạn mà!
Không biết từ lúc nào trong tay Vương Đằng có thêm một cục gạch ánh vàng rực rỡ...
Sắc mặt Lưu Tinh Huy rốt cuộc thay đổi.
Vẻ mặt những người khác đầy mơ hồ, cục gạch này là từ đâu chui ra?
Vương Đằng bước mấy bước tới trước mặt Lưu Tinh Huy, Lưu Tinh Huy muốn tránh né lại bị Vương Đằng đè đầu, sau đó giáng cục gạch xuống không chút lưu tình.
Bịch bịch bịch!
Tiếng vang nặng nề lập tức truyền ra.
Từng tiếng đều là âm thanh phát ra do đập mạnh vào cơ thể, nghe thôi đã cảm thấy đau.
Hai gò má Vạn Phi Vũ co rút, bỗng cảm thấy rất may mắn là chính mình đã sợ hãi thú nhận, nếu không tám phần cũng sẽ gặp phải sự đối đãi cực kỳ tàn ác như thế sao?
Tô Linh Huyên nhìn cục gạch kia, hai con mắt to đen nhánh tỏa sáng.
Vương Đằng dần dần thu tay, thở dài một cái: “Tâm tình sảng khoái rồi!”
Lưu Tinh Huy lung la lung lay, hai mắt trắng dã, cả đầu đều thành dạng người tàn tật, sưng giống như cái bóng rổ... E là chỉ có võ giả mới có thể chịu đựng được việc bị đánh như vậy.
“Còn chưa ngã? Rất kháng đòn đấy!” Vương Đằng thấy hắn không ngừng lung lay nhưng làm sao cũng không ngã xuống, vì thế lại nện cục gạch xuống lần nữa.
Bịch!
Lưu Tinh Huy đảo mắt, cuối cùng hét lên rồi ngã xuống.
Ánh mắt Vương Đằng quét qua bong bóng thuộc tính rơi trên mặt đất lúc Lưu Tinh Huy ngã xuống.
“Tinh thần x8”
“Tinh thần x10”
“Ngộ tính x12”
“Tinh thần x6”
...
Nhặt!
“Lưu Tinh Huy là một phù văn sư, thuộc tính tinh thần rơi ra cũng không phải ít.” Vương Đằng tự nói trong lòng.
Tổng cộng Lưu Tinh Huy rơi ra 36 điểm thuộc tính tinh thần, cao hơn nhiều so với người bình thường.
Tinh thần: Linh cảnh (75.3/100)
Còn thêm 20 điểm thuộc tính ngộ tính nữa, cũng không ít, có thể thấy Lưu Tinh Huy đúng là một gã tiểu thiên tài, ngộ tính rất cao.
Ngộ tính: Linh cảnh (56/100)
Trải qua khoảng thời gian tích lũy, thuộc tính ngộ tính của Vương Đằng cũng tăng đến nửa cấp, ngộ tính ngày càng cao, thiên phú tu hành của hắn cũng trở nên ngày càng tốt.
Vương Đằng không để ý tới Lưu Tinh Huy nằm trên mặt đất giống như người chết nữa, quay đầu nhìn lướt qua.
Đám người Vạn Phi Vũ đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức giống như chuột thấy mèo, không tự chủ co rụt cổ lại.
“Cút đi, sau này đừng để ta nhìn thấy các ngươi.” Vương Đằng nói.
Vạn Phi Vũ không dám nói một câu, vội vàng vịn mấy người khác chán nản chạy.
Về Lưu Tinh Huy, không có một ai quan tâm hắn thế nào.
“Chúng ta trở về thôi.” Vương Đằng nói với Lưu Tinh Huy.
“Ừ.” Tô Linh Huyên gật đầu, đi cùng hắn về Công hội Phù văn, trên đường nói: “Hôm nay ngươi đắc tội lớn với bọn hắn, bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Nói cho ta nghe tình hình hai nhà này một chút đi.” Vương Đằng nói.
“Vạn Phi Vũ ở Vạn gia. Vạn gia là thế gia võ đạo, cơ nghiệp rải rác Dương thành, thế lực rất lớn. Mà Vạn Phi Vũ là con trai thứ ba của gia chủ vạn gia, bên trên hắn còn có một anh trai và một chị gái. Thiên phú và thực lực của bọn họ có thể mạnh hơn Vạn Phi Vũ rất nhiều. Trưởng bối của Vạn gia có thể không ra tay, nhưng mà ngươi cần lo lắng hai người anh và chị của hắn, về phần Lưu gia… “ Kế tiếp Tô Linh Huyên giải thích cặn kẽ cho Vương Đằng.
Dọc đường đi, Tô Linh Huyên nói cho Vương Đằng nghe tất cả tình hình của Lưu gia và Vạn gia.
“Nói tóm lại, thời gian ngắn sắp tới, ngươi không nên một mình đi ra ngoài thì tốt hơn.” Cuối cùng nàng nhắc nhở.
Vương Đằng cười cười, cũng không để ở trong lòng.
Dựa theo lời của Tô Linh Huyên, trong Lưu gia và Vạn gia có mấy thiên tài có thiên tư vô cùng tốt, có lẽ sẽ ra mặt cho hai người Vạn Phi Vũ và Lưu Tinh Huy.
Thế nhưng Vương Đằng cũng không lo lắng, Tô Linh Huyên không biết thực lực chân chính của hắn. Trên thực tế, võ giả cấp ngũ tinh trở xuống hắn cũng không sợ.
Mà người cấp lục tinh thậm chí mạnh hơn nữa, đã là cường giả một phương, căn bản đều là nhân vật cấp đại sư của Dương thành, không thể nào dễ dàng ra tay với hắn.
Cho dù bọn họ không để ý mặt mũi lấy lớn hiếp nhỏ đi nữa, không phải là còn có thầy giáo Goring sao!
Không bao lâu sau, Vương Đằng và Tô Linh Huyên trở lại Công hội Phù văn.
“Về rồi à!” Goring vẫn còn ở đây đong đưa trên ghế xem sách, nhìn thấy hai người quay về, cười nói.
“Vâng.” Hai người gật đầu, đến ngồi bên cạnh hắn.
“Chơi có vui không?” Goring hỏi.
“Đừng nói nữa!” Vẻ mặt Tô Linh Huyên buồn bực, lúc này mới kể những chuyện đã xảy ra.
Goring nghe xong cười ha ha: “Người trẻ tuổi, thật là tràn đầy sức sống!”
“Thầy, ngươi cười trên nỗi đau của người khác.” Tô Linh Huyên liếc mắt nhìn hắn.