Chương 391: Yêu cầu của ngươi, thật sự rất quá đáng
Trong lòng Vạn Phi Vũ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác phía sau lưng đều đã thấm ướt mồ hôi lạnh. Tô Linh Huyên cũng nhìn tới ngây người.
Hành động lần này quả thực làm cho nàng giật nảy mình, trong lòng trong lòng không khỏi sùng bái Vương Đằng, thật sự... rất giỏi!
Những đệ tử thế gia kia đều mang vẻ giống như gặp quỷ, bình thường Vạn Phi Vũ chính là một người ương ngạnh, hôm nay lại hoàn toàn kinh sợ như vậy trước mặt Vương Đằng, nếu không phải là tận mắt chứng kiến, bọn họ thậm chí cho là người nào đó giả mạo rồi.
Bọn họ nhìn ánh mắt của Vương Đằng thay đổi hoàn toàn, người này căn bản chính là ma quỷ!
“Đến đây, lấy thành ý của ngươi ra cho ta xem một chút.” Vương Đằng nhẹ nhàng nói.
“Ta.. .” Vạn Phi Vũ có hơi chột dạ nói: “Hiện ở trên người ta không có nhiều nguyên thạch như vậy!”
“Cái gì??” Vương Đằng trừng mắt: “Người đùa giỡn ta à?”
“Không phải không phải, trên người ta còn có bốn ngàn năm trăm nguyên thạch, ta sẽ góp, sẽ tích góp!” Mồ hôi lạnh trên trán Vạn Phi Vũ lại rơi xuống, thật nhanh xoay chuyển ý thức, vội vàng quay đầu nói với đám người đang đợi Lưu Tinh Huy: “Trên người các ngươi còn bao nhiêu nguyên thạch? Mau lấy ra, lấy hết tất cả ra.”
Những người kia vội vàng móc ra nguyên thạch của riêng mình, gom góp hồi lâu, rốt cuộc cũng gộp đủ mười ngàn nguyên thạch.
“Cho ngươi, đây là mười một ngàn nguyên thạch, số lượng dư ra cho ngươi tất, có thể thả ta chưa?” Vạn Phi Vũ tha thiết mong chờ nhìn Vương Đằng nói.
“...” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái, chính mình đáng sợ như vậy sao? Lại hù dọa người ta thành như vậy.
Thế nhưng mấy đệ tử thế gia quả thật đúng làm có tiền, mấy người cùng nhau gom góp, thế mà có thể gom được hơn mười ngàn nguyên thạch.
Có cơ hội có nên thực hiện vài lần nữa không?
“Làm người sau này không cần kiêu ngạo như vậy, phí tiền!” Vương Đằng tốt bụng khuyên nhủ.
Nói xong không quan tâm hắn có vẻ mặt khỉ gió gì, buông tay đang nắm tay của hắn ra, Vạn Phi Vũ mất thăng bằng, ngã ngồi trên mặt đất.
Sau đó Vương Đằng cười như không cười nhìn Lưu Tinh Huy co đầu rút cổ trong đám người, đi tới chỗ hắn.
Lưu Tinh Huy biến sắc, ngượng ngùng cười nói: “Vương huynh, không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt.”
“Quả thật là không ngờ.” Vương Đằng khẽ mỉm cười.
Hai người giống như bạn mới quen chào hỏi lẫn nhau.
Đúng lúc Lưu Tinh Huy lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Vương Đằng bỗng nhiên giáng xuống một cái tát.
Thình thịch!
Cả người Lưu Tinh Huy lập tức bay ra xa bốn năm mét, hung tợn ngã trên mặt đất, hai má sưng lên, trong miệng phun ra một ngụm máu, trong đó còn xen lẫn hai cái răng hàm.
Vẻ mặt hắn mờ mịt nhìn Vương Đằng, ánh mắt từ từ trở nên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Trong nháy mắt những người khác ngây ngẩn cả người. Người này thật đúng là vui buồn thất thường, mới vừa nãy còn cười hì hì, đột nhiên động thủ. Điều làm bọn hắn không giải thích được chính là, tại sao hắn lại đánh Lưu Tinh Huy? Chẳng lẽ bọn họ cũng có thù?
“Ở sau lưng làm ra những thủ đoạn nhỏ như vậy, chơi vui lắm sao?” Vương Đằng đi tới trước măt Lưu Tinh Huy, mắt nhìn xuống hắn, hỏi.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Ánh mắt Lưu Tinh Huy lóe lên, dáng vẻ làm như vô tội nói.
“Ngươi lại còn làm bộ làm tịch.” Vương Đằng cười ha ha nói.
“Có thể ngươi có hiểu lầm gì đó với ta.” Lưu Tinh Huy che mặt nói.
Vương Đằng quay đầu nhìn Vạn Phi Vũ nói: “Hẳn là hắn không nói chuyện xảy ra lúc khảo hạch cho ngươi nghe đi?”
Vạn Phi Vũ thấy Vương Đằng nhìn, theo bản năng lộ ra nụ cười nịnh, nhưng sau khi nghe lời nói của Vương Đằng, trong lòng hắn không khỏi khẽ lay động, nói: “Hắn chỉ nói cho ta rằng ngươi thông qua được khảo hạch phù văn sư sơ cấp.”
“Chẳng những Vương Đằng thông qua được khảo hạch phù văn sư sơ cấp, sau đó còn thông qua khảo hạch phù văn sư trung cấp, được thầy của ta rất xem trọng, hơn nữa còn muốn nhận hắn làm đồ đệ. Lúc đó Lưu Tinh Huy cũng ở nơi đó, không thể nào không biết.” Tô Linh Huyên ý tứ hàm xúc liếc Lưu Tinh Huy một cái, lên tiếng nói.
“Đã thông qua khảo hạch phù văn sư trung cấp, thậm chí hội trưởng Goring muốn nhận làm đồ đệ!” Sắc mặt Vạn Phi Vũ khi biết được hết sức khó coi.
Với độ tuổi của Vương Đằng, trở thành phù văn sư sơ cấp đã coi như là thiên phú không tồi, nhưng trở thành phù văn sư trung cấp thì thiên phú kia không thể khinh thường rồi, ngày sau rất có thể trở thành nhân vật cấp Đại sư như Goring.
Hơn nữa nếu quả thật là hội trưởng Công hội Phù văn Goring nhận Vương Đằng làm đồ đệ, thân phận địa vị của hắn lại có sự khác biệt.
Nếu như Vạn Phi Vũ biết trước chuyện này, chắc chắn sẽ không dễ dàng đắc tội với Vương Đằng.
“Đúng rồi, thầy ta đã nhận Vương Đằng làm đồ đệ rồi!” Giống như Tô Linh Huyên biết hắn đang nghĩ gì, nói thêm.
Nghe vậy, sắc mặt Vạn Phi Vũ xanh mét, hung hăng nhìn chằm chằm Lưu Tinh Huy: “Hay hay hay, Lưu Tinh Huy ngươi thật là có năng lực đấy!”
“Haiz.” Lưu Tinh Huy thở dài, lắc đầu, từ trên mặt đất bò dậy, vỗ phủi bụi trên người, cười nói: “Mặc dù trong chuyện này là ta tính kế ngươi trước, nhưng mà muốn trách cũng chỉ có thể trách một mình ngươi, là ngươi thấy Tô Linh Huyên và hắn đi cùng nhau mới sinh lòng ghen tỵ, muốn tìm hắn gây phiền toái. Tất cả là ngươi gieo gió gặt bão.”
“Tiểu nhân!” Vạn Phi Vũ vô cùng tức giận mắng.
Mấy người còn lại đều ngạc nhiên, nhìn Lưu Tinh Huy đột nhiên thay đổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.
“Đủ vô sỉ!” Vương Đằng vỗ tay cười nói: “Nói như vậy, ngươi thừa nhận là ngươi tính kế ta?”
“Thế thì như thế nào! Đơn giản chỉ là ngươi đánh ta một trận, cũng không dám giết ta, cũng chỉ có cái loại ngu ngốc nghư Vạn Phi Vũ mới bị ngươi hù dọa.” Lưu Tinh Huy không sợ hãi nói.
Ánh mắt hắn lạnh lùng âm hiểm nhìn Vương Đằng và Tô Linh Huyên. Đều do hai người này hại hắn hôm nay chật vật như vậy, chuyện này sớm muộn gì cũng phải tính toán.
“Ngươi!” Vạn Phi Vũ tức muốn ói máu.
“Quả thật ta không dám giết ngươi!” Vương Đằng gật đầu nói.
“Ha ha!” Lưu Tinh Huy cười giễu cợt một tiếng.
“Nhưng mà ta có thể đánh cho ngươi gần chết!” Vương Đằng nở nụ cười.
“Ngươi thử xem!” Lưu Tinh Huy lạnh lùng nói.