Chương 396: Thiên phú biến hình = nữ trang đại lão!
“Chớ có trách ta! Ta cũng là bị ép buộc không còn cách nào…” Hỏa diễm bốc lên, lại là một con quái bảo bối Nhuyễn Nê chầu trời.
“Nguyên lực hệ Thổ x1”
“...” Vương Đằng.
Tiếp tục!
“Nguyên lực hệ Mộc x1”
“Nguyên lực hệ Hỏa x1”
“Nguyên lực hệ Kim x1”
...
Mắt thấy từng con từng con quái bảo bối Nhuyễn Nê chết ở trong tay mình, nhưng vẫn chỉ nhận được một điểm lại một điểm thuộc tính nguyên lực, trên trán Vương Đằng toát mồ hôi.
Quá khó khăn!
Quá khó khăn!!
“Chẳng lẽ căn bản là không tồn tại thiên phú biến hình gì gì đó sao?” Vương Đằng ngờ vực trong lòng.
Hay và quên đi?
Hắn nhìn mấy con quái bảo bối Nhuyễn Nê còn lại, có phần chột dạ.
“Một con cuối cùng!” Hao phí nhiều sức lực như vậy, Vương Đằng ít nhiều cũng không cam lòng, ánh mắt hắn lóe lên, lừa mình dối người tự nói với chính mình.
Ừ, không sai, là một con cuối cùng.
Phụt!
Hỏa diễm vừa mang đi một sinh mệnh nho nhỏ.
“Nguyên lực hệ Mộc x1”
“...” Vương Đằng hơi phát điên, nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu: “Nếu không… lại thêm một lần nữa?”
“Lần này thật sự là một con cuối cùng!”
Ánh mắt Vương Đằng kiên định, thấy chết không sờn, bắt một con đưa nó đi thế giới cực lạc hưởng phúc.
Một cái bong bóng thuộc tính rơi xuống, còn chưa kịp nhặt, bỗng nhiên vang lên một tiếng quát.
“Vương Đằng!!! Ngươi đang làm gì đó??”
Vương Đằng lập tức giật mình, cảm thấy da đầu tê dại, không để lại dấu vết phủi tro bụi trên tay, đứng lên, mặt đầy vô tội nhìn Tô Linh Huyên đột nhiên xuất hiện.
“Sư muội à, về lúc nào thế? Vừa rồi đi chơi ở đâu vậy?”
“Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta. Nói, vừa rồi ngươi đang làm cái gì?” Tô Linh Huyên mở to mắt nhìn chằm chằm, bước nhanh tới, nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất, cùng với lác đác mấy con quái bảo bối Nhuyễn Nê đáng thương co lại ở chung một chỗ, khuôn mặt nén giận: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Chuyện gì ta cũng không làm, sư muội phải tin tưởng ta.” Vương Đằng lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, nghiêm trang nói.
Hiển nhiên Tô Linh Huyên không tin chuyện ma quỷ của hắn, không thể tin nhìn chằm chằm Vương Đằng, nói: “Ngươi quả thực mất trí rồi, quái bảo bối Nhuyễn Nê đáng yêu như vậy, ngươi lại bắt giết bọn nó!”
“Ta không làm, không phải ta, ngươi đừng nói lung tung.” Vương Đằng lắc đầu như trống bỏi.
“Ta tận mắt thấy rồi! Ta sẽ đi mách với thầy.” Tô Linh Huyên nói.
“Đừng, sư muội. Ta thừa nhận, ta thừa nhận. Nhưng mà không phải là ta giết vì muốn giết, mà là ta đang nghiên cứu…!” Con ngươi của Vương Đằng chuyển động, vội vàng nói.
“Nghiên cứu? Ngươi có thể nghiên cứu cái gì?” Tô Linh Huyên nghi ngờ hỏi.
“Ta, ta đang nghiên cứu thiên phú biến hình của bọn chúng, thầy Goring cố chấp như thế, ta là đệ tử của hắn, nhất định phải thừa kế ý chí này của hắn.” Vẻ mặt Vương Đằng nghiêm túc nói bậy bạ.
“Thật sao?” Sắc mặt Tô Linh Huyên hoàn hoãn hơn rất nhiều, nhưng vẫn không tin tưởng lắm, dù sao cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không nói ra được.
“Chắc chắn một trăm phần trăm, không thể thật hơn.” Vương Đằng nặng nề gật đầu nói.
“Vậy ngươi nghiên cứu ra cái gì rồi?” Tô Linh Huyên hỏi.
“Chuyện này…” Vương Đằng hơi há hốc mồm, ánh mắt đảo trái đảo phải, bỗng nhiên liếc đến cái bong bóng thuộc tính còn chưa nhặt bên chân, chợt sáng lên.
“Biến hình x1”
...
“Biến hình x1”
Xuất hiện rồi!
Thật sự xuất hiện rồi!!
Ánh mắt Vương Đằng vui mừng, vốn là đã không có hy vọng gì, không ngờ sau khi bị Tô Linh Huyên bắt quả tang lại có thể rơi ra thiên phú ở lần cuối cùng này.
Ông trời phù hộ!
Lập tức từ trong thâm tâm, hắn cảm tạ hết trời đất thần Phật một lượt, gì mà Thượng Đế, Thiên Sứ, Zeus, một tên cũng không quên.
Quả không dễ dàng gì!
Giết nhiều quái bảo bối Nhuyễn Nê như vậy, nếu quả thật không nhận được thiên phú này, không phải là những con quái bảo bối Nhuyễn Nê kia chết quá oan uổng à.
Nhặt.
Chân phải vừa đụng vào, bong bóng thuộc tính thiên phú biến hình lập tức được hắn lặng lẽ nhặt.
Theo thiên phú biến hình dung nhập vào thân thể, Vương Đằng tức khắc hiểu rõ.
Mặc dù thiên phú biến hình này không thể nào làm cho hắn hoàn toàn biến đổi hình dáng thân thể như quái bảo bối Nhuyễn Nê, ví dụ như một quả cầu biến thành một cây gậy dài, quái bảo bối Nhuyễn Nê làm được, nhưng con người không làm được.
Suy cho cùng cấu tạo thân thể của quái bảo bối Nhuyễn Nê có sự khác biệt lớn so với con người.
Thế nhưng sau khi đạt được thiên phú này, Vương Đằng có thể thay đổi cơ bắp, làn da, hình dáng của mình, kể từ đó, hắn hoàn toàn có thể biến tướng mạo hình thể của mình thành một bộ dáng khác.
“Tốt!” Vương Đằng mừng rỡ trong lòng, quả nhiên thiên phú này không làm cho hắn thất vọng.
Tô Linh Huyên thấy Vương Đằng không nói chuyện hồi lâu, cười lạnh nói: “Làm sao, không nghiên cứu ra gì sao? Hay căn bản là ngươi đang lừa gạt ta?”
Vương Đằng lấy lại tinh thần, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói: “Làm sao mà ta lừa ngươi được, mới nãy chỉ là ta nhớ lại thời điểm đoạt được, thật ra thì ta đã nghiên cứu ra một chút manh mối, đợi thầy quay trở lại, ta biểu diễn cho các ngươi xem.”
“Thật hay giả, thầy nghiên cứu lâu như vậy cũng không nghiên cứu ra được gì, ngươi mới nghiên cứu một hồi đã nghiên cứu ra manh mối sao?” Tô Linh Huyên giật mình trong lòng, nàng hoàn toàn không cảm thấy Vương Đằng có thể nghiên cứu ra cái gì, vốn dĩ hỏi như vậy cũng chỉ để vạch trần lời nói dối của Vương Đằng mà thôi.
“Lừa gạt ngươi có lợi ích gì cho ta chứ, đến lúc đó ở trước mặt thầy giáo, chẳng phải là thoáng cái bị vạch trần rồi.” Vương Đằng nói.
“Nhưng mà căn bản là không thể nào nhiên cứu ra thứ kia.” Tô Linh Huyên vẫn cảm thấy sự biến hình của quái bảo bối Nhuyễn Nê chẳng qua là do sự bố trí cấu tạo cơ thể của bọn nó, chưa từng có hoa văn sinh mệnh nào đại biện cho cái gọi là thiên phú biến hình.
“Ai nói không thể.” Vương Đằng ý vị sâu xa nhìn nàng.
“Nhưng mà...” Tô Linh Huyên bị hắn nhìn vậy toàn thân khó chịu, không phục muốn cãi lại.
“Không có nhưng mà, sư muội ngốc của ta, đừng lấy tư chất bình thường kia của ngươi đi kết luận suy nghĩ của thiên tài.” Vẻ mặt Vương Đằng làm bộ nói.