Chương 395: Quái sát thủ Nhuyễn Nê
“Làm sao vậy, ngày hôm qua ngươi mới lấy được mười ngàn nguyên thạch, ăn bữa sáng cũng chỉ là hạt bụi.” Tô Linh Huyên nói: “Đàn ông không thể nhỏ mọn như vậy, sẽ không tìm được bạn gái.” “Đây là vấn đề nhỏ mọn sao? Còn nữa, ai không tìm được bạn gái, có thể nói ra hay không?” Khóe mắt Vương Đằng co quắp, gương mặt đen đi, cả giận nói.
“Được rồi được rồi, như vậy đi, sau này ngươi mời ta ăn cái gì, ta giới thiệu bạn gái cho ngươi, giao dịch này như thế nào?” Tô Linh Huyên nhìn Vương Đằng đang cau mày, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Ta nói cho ngươi biết, nhất định ngươi kiếm được lợi lớn, người ta giới thiệu đều là mỹ nữ nha.”
“Ngươi cho rằng ta là cái loại người vì mỹ nữ liền vứt bỏ nguyên tắc sao?” Mặt Vương Đằng không chút thay đổi, vẻ mặt đứng đắn, ra vẻ đạo mạo, thản nhiên mà nói: “Có đẹp không?”
“Phù!” Tô Linh Huyên suýt nữa bị nước đi chuyển hướng thần kỳ này làm nghẹn.
Mới vừa nghe Vương Đằng nói câu trước, nàng còn hơi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, không nghĩ tới Vương Đằng đứng đắn như thế, chẳng lẽ mình có hiểu lầm đối với hắn?
Vừa mới xuất hiện nghi vấn, kết quả một giây sau, con người mà tên này vừa mới xây dựng lên trong lòng nàng liền sụp đổ, sụp đổ nát bét.
“Rất đẹp rất đẹp, đảm bảo khiến cho ngươi hài lòng.” Sắc mặt Tô Linh Huyên kỳ quái, vội vàng nói.
“Khụ khụ, đột nhiên ta cảm thấy, ta làm sư huynh, mời sư muội ăn bữa sáng cũng là chuyện nên làm theo lẽ thường.” Vương Đằng gật đầu nói.
Trong lòng Tô Linh Huyên ha ha, đối với sự vô sỉ của sư huynh này đã có hiểu biết mới.
Hai người ăn xong bữa sáng ở bên ngoài, trở lại Công hội Phù văn.
Nhân tiện cũng mang cho Goring một phần.
Ở phương diện Vương Đằng mời khách, Tô Linh Huyên quả nhiên là không có chút khách khí, ăn những thứ tốt nhất, đắt tiền nhất.
Vương Đằng cũng không bận tâm, suy cho cùng đồ ăn cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Sau khi ăn điểm tâm, Goring bắt đầu dạy hai người phù văn học. Hắn là hội trưởng Công hội Phù văn, ở khắp Dương thành, nói tới thành tựu trên phương diện phù văn không ai có thể qua được hắn.
Thế nhưng viêc dạy học của hắn cũng không tốn quá nhiều thời gian, sau khi dạy hai tiếng liền trả thời gian lại cho hai người, để cho bọn họ đi luyện tập tìm kiếm.
Còn Vương Đằng thừa dịp Goring đi ra ngoài làm việc, chạy tới bên trong Công hội Phù văn nhặt thuộc tính phù văn rơi ra từ phù văn sư công hội.
“Tri thức phù văn x2”
“Tri thức phù văn x5”
“Tinh thần x6”
“Tri thức phù văn x4”
...
Từng bong bóng thuộc tính được hắn nhặt, tri thức phù văn và thuộc tính tinh thần của Vương Đằng tăng lên rất nhanh, sau hơn một giờ, tổng cộng hắn đạt được 45 điểm thuộc tính tri thức phù văn, 28 điểm thuộc tính tinh thần.
Tinh thần: Linh cảnh (78,1/100)
Phù văn sư: Trung cấp (151/500)
“Ha ha, không mất tới mấy ngày nữa là có thể lên tới phù văn sư cao cấp rồi. Nếu như thầy Goring biết được không biết có giật mình hay không.” Vương Đằng vui mừng hớn hở thầm nghĩ.
Sau khi nhặt một lượt, bên trong Công hội tạm thời không có nhiều bong bóng thuộc tính có thể nhặt nữa, Vương Đằng không có ý định ở chỗ này lãng phí thời gian.
Hắn trở lại tiểu hoa viên phía sau công hội, lại phát hiện Tô Linh Huyên cũng không có ở đó, cũng không biết đi đâu rồi.
Đang định trở về phòng bổ sung giấc ngủ một chút, khóe mắt liếc qua chợt thấy trong bụi hoa có một đám Slime đang sôi nổi… A không, là quái bảo bối Nhuyễn Nê.
Ánh mắt của hắn bỗng trở nên mơ hồ.
Nhìn quanh bốn phía một chút!
Thật tốt, không có ai.
Vương Đằng cẩn thận tiến lên phía trước, duỗi tay bắt được một con quái bảo bối Nhuyễn Nê, hành động của bọn nó cũng không nhanh, thậm chí thoạt nhìn còn có phần ngốc nghếch, với bản lĩnh của hắn, tất nhiên là chộp một cái là chuẩn.
Quái bảo bối Nhuyễn Nê rơi vào trong tay Vương Đằng, không ngừng giãy dụa, cả người giống như thạch, mềm mại không xương, hình dáng biến hóa, suýt nữa làm cho nó tuột xuống khỏi tay.
Trong miệng của nó còn phát ra tiếng “y a y a” giống như tiếng kêu kỳ quái, ngược lại có chút đáng yêu.
Trước kia Vương Đằng chỉ từng thấy miêu tả về loại sinh vật này ở trong các tác phẩm điện ảnh truyền hình và tiểu thuyết, cũng chưa từng thực sự gặp qua, thế nên âm thanh của bọn nó rốt cuộc là như thế nào cũng không biết được.
Mặt hắn lộ vẻ tò mò, đánh giá loại sinh vật kỳ quái này.
Lại nói thế giới thật đúng là kỳ diệu, thế mà có sinh vật như vậy được sinh ra.
Nhưng mà thế giới khác cũng xuất hiện, còn có cái gì là không thể, Vương Đằng hơi tự giễu nghĩ.
Sau đó ánh mắt của hắn ngưng tụ, quét qua bốn phía lần nữa, thậm chí dùng tinh thần lực dò xét một chút, xác định không có ai ở đây.
Thế nên… he he he!
Nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể được điều động, một loạt hỏa diễm từ trong tay Vương Đằng bay lên.
Phụt!
Con quái bảo bối Nhuyễn Nê thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi biến mất.
“Thật có lỗi, thật có lỗi!”
Vương Đằng thay quái bảo bối Nhuyễn Nê mặc niệm ba giây, sau đó nhìn về bong bóng thuộc tính rơi ra sau khi quái bảo bối Nhuyễn Nê chết.
“Nguyên lực hệ Thủy x1”
...
Sau đó, không có sau đó!
Không có!!!
Chỉ là một chút nguyên lực hệ Thủy, không còn có cái gì khác.
Thiên phú biến hình đã nói đâu rồi??
Vương Đằng im lặng nhìn một điểm nguyên lực hệ Thủy, quái bảo bối Nhuyễn Nê này thật đúng là không phụ danh hiệu phế vật kia!
Đáng tiếc phế vật cũng không làm nhân vật chính đươc rồi!
Thôi, một điểm thì một điểm, thịt muỗi cũng là thịt, không thể lãng phí.
Vương Đằng trực tiếp nhặt, sau đó sờ cằm, âm thầm trầm ngâm: “Thuộc tính loại thiên phú chung quy cũng không rơi ra dễ dàng như vậy, xác suất chắc là tương đối thấp, cái kia… Có cần giết thêm mấy con nữa để xem thử?”
“Nhưng mà nếu như vị Goring đạo sư biết ta giết chết đối tượng nghiên cứu của hắn, không biết có thể tức chết hay không?”
Hắn hơi không hạ quyết tâm được, nhưng mà vừa nghĩ tới khả năng tồn tại thiên phú kia, Vương Đằng liền hạ quyết tâm, bắt một con quái bảo bối Nhuyễn Nê nữa lên.