Chương 399: Ăn hộp ớt này rồi, ngươi vẫn là tiểu sư muội thông minh lại dễ thương của ta.
“Ta có chút ngạc nhiên với thiên phú biến hình ngươi nói, thế nên thực hiện chút nghiên cứu.” Vương Đằng bịa chuyện nói. “Đúng rồi, sư huynh nói hắn nghiên cứu ra thành quả rồi.” Tô Linh Huyên mở mắt trừng Vương Đằng, cười xấu xa nói.
Rõ ràng nàng vẫn không tin là Vương Đằng thật sự nghiên cứu ra cái gì, giờ phút này nói ra ngay trước mặt Goring, chờ đợi vạch trần hắn, khiến cho hắn mất mặt.
“A, có thật không?” Goring không nghiêm túc, cười cười nói.
“Tất nhiên, đợi cơm nước xong, ta biểu diễn cho ngươi xem.” Vương Đằng tự tin nói.
Lần này đến lượt Goring có hơi kinh ngạc!
Dáng vẻ của Vương Đằng cũng không giống như là khoác lác, lời nói son sắt như vậy, chẳng lẽ thật sự có thu hoạch.
“Ta đây phải xem thật kỹ.” Goring cười nói.
“Hứ, làm bộ làm tịch, nếu đúng là ngươi nghiên cứu ra cái gì, ta liền…” Tô Linh Huyên bĩu môi.
“Ngươi sẽ làm gì?” Vương Đằng trêu chọc nói.
Tô Linh Huyên trừng mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một hộp ớt trên bàn, nói: “Ta sẽ.... Ta sẽ ăn hộp ớt này.”
“Đây là lời ngươi nói đấy, thầy làm chứng!” Vương Đằng vội vàng chặn đường lui của nàng.
“....” Tô Linh Huyên lập tức trợn tròn mắt.
“Các ngươi đó!” Goring cười ha ha.
Sau khi ăn xong, ba người đi vào phòng sách.
Phù văn và phù bút được đặt trên bàn, Vương Đằng cầm phù bút lên, hơi trầm tư.
“Không vẽ ra hả.” Tô Linh Huyên trêu ghẹo nói: “Sư huynh, không biết thì không biết thôi, ngươi cứ thừa nhận đi, đều đến mức này rồi, vịt chết cứng miệng nữa cũng không có ý nghĩa gì.”
“Được rồi, Linh Huyên, để Vương Đằng cân nhắc kĩ trước đi, đừng quấy rầy hắn.” Goring cũng không vội, điềm tĩnh đứng bên cạnh, nói.
Vương Đằng liếc Tô Linh Huyên. Hắn đương nhiên không phải không vẽ ra, vừa rồi hắn chỉ đang suy nghĩ thể hiện đến trình độ nào mới không đến mức khiến bọn họ quá kinh ngạc, dù sao nếu vẽ ra phù văn biến hình hoàn chỉnh, thật sự có hơi kinh thế hãi tục.
Còn về sau khi phù văn biến hình xuất hiện thì sẽ thế nào ư?
Hắn cũng không lo lắng, thiên phú biến hình và phù văn biến hình là hai khái niệm, phù văn biến hình mạnh thế nào đi nữa cũng không bằng thiên phú.
Vương Đằng không nói gì. Đối mặt với sự chế nhạo của Tô Linh Huyên, sắc mặt hắn không chút thay đổi. Hắn hạ phù bút xuống, mấy cấu tạo phù văn đã nhanh chống xuất hiện sống động trên giấy.
“Mấy phù văn ngươi vẽ là gì vậy!”
Tô Linh Huyên không nhìn ra lý do tại sao, đang muốn trêu đùa hắn, bỗng nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Goring truyền đến:
“Đây là....”
Sắc mặt nàng khẽ biến, quay đầu, đã nhìn thấy sắc mặt Goring như có suy nghĩ, trong lòng lập tức kêu vang “lộp bộp”: “Không phải chứ?”
Tô Linh Huyên tạm thời không lên tiếng, nhìn về phía Vương Đằng, chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười kỳ dị. Một loại dự cảm không tốt tràn lên trong lòng của nàng.
Tô Linh Huyên cắn chặt răng, không chút yếu thế trừng lại.
Mặc kệ có lý hay không, khí thế không thể yếu!
Goring nhìn mấy phù văn trên mặt bàn, càng xem càng mê mẩn, sau đó đẩy Vương Đằng ra, nhích đến gần cẩn thận quan sát, trong miệng chậc chậc thở dài: “Thú vị, thú vị, không ngờ còn có thể như vậy!”
Một lát sau, hắn ngẩng đầu, nhìn Vương Đằng, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.
“Không ngờ ngươi thật sự nghiên cứu ra, tuy rằng còn chưa hoàn thiện, nhưng tiếp tục nghiên cứu tiếp, chắc chắn có thể bổ sung toàn bộ.” Hắn nói.
“Đều là thầy dạy tốt.” Vương Đằng nịnh nót, hì hì nói.
“Ngươi đó, ta mới dạy ngươi một ngày, có liên quan gì đến ta. Đây đều là thiên phú của bản thân ngươi.” Goring dở khóc dở cười.
“Thầy, mấy cấu tạo phù văn này có trợ giúp cho nghiên cứu của ngươi không?” Vương Đằng hỏi.
“Có, trợ giúp rất lớn, ta đã tìm được linh cảm, nhưng đây là thành quả của ngươi, ta sẽ không ăn cắp, vẫn do ngươi tiếp tục nghiên cứu tiếp. Việc này sẽ trợ giúp rất lớn đối với việc học tập trên con đường phù văn của ngươi.” Goring nói.
“....” Vương Đằng há hốc mồm.
Kịch bản không nên như vậy chứ.
Hắn vốn định cho Goring chút dẫn dắt, có lẽ lấy trình độ, khả năng của Goring, không khó nghiên cứu ra phù văn biến hình hoàn chỉnh, vậy cũng tiết kiệm cho hắn rất nhiều chuyện.
Kết quả, Goring lại không định nghiên cứu.
Thầy, ngươi có cần làm người ngay thẳng như vậy không??
Vương Đằng dở khóc dở cười, tùy tiện tìm cái cớ, nói: “Thầy, hay là ngươi đến nghiên cứu đi, dù sao trình độ phù văn hiện tại của ta không cao. Nếu đi sâu vào nghiên cứu, tất nhiên phải tiêu tốn lượng lớn thời gian, cũng không phải là chuyện tốt đối với ta.”
Goring ngạc nhiên nhìn Vương Đằng, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Như vậy đi, ta nghiên cứu của ta, nếu ngươi có hứng thú, cũng thừa dịp thời gian rảnh rỗi nghiên cứu, cuối cùng chúng ta kiểm chứng cho nhau, hoàn thiện phù văn biến hình này.”
Thế là Vương Đằng không nói thêm gì nữa, gật đầu nói: “Cũng tốt, dựa theo cách của thầy nói.”
Tô Linh Huyên bên cạnh bị chấn động đến sửng sốt. Vương Đằng lại thật sự nghiên cứu ra phù văn biến hình!
Tuy rằng chỉ là một phần cấu tạo, nhưng đây tuyệt đối là phát hiện tuyệt vời.
Nên biết rằng đến cả Goring nghiên cứu lâu như vậy cũng không nghiên cứu ra nguyên cớ gì. Vương Đằng mới biết được chuyện này chỉ trong một ngày mà thôi, lại có thành quả, ngẫm lại cũng cảm thấy bất khả tư nghị.
Như vậy cũng thôi đi, thầy Goring còn muốn nghiên cứu với Vương Đằng, kiểm chứng cho nhau, đây là đã đặt hắn ở vị trí ngang bằng!
Đãi ngộ như thế, nàng ghen tị đến đỏ mắt.
“Sư muội, ngươi vừa nói gì cơ?” Vương Đằng xấu xa nhìn Tô Linh Huyên, giọng nói giảo hoạt kéo nàng ra từ trong suy nghĩ, quay về hiện thực: “Nếu ta nghiên cứu ra thành quả, ngươi sẽ ăn hộp ớt kia, ta nhớ không lầm chứ?”
“Ha, ha ha….” Vẻ mặt Tô Linh Huyên cứng ngắc, lập tức phát ra tiếng cười gượng rất có tiết tấu, ngượng ngùng nói: “Ta cảm thấy có thể có hiểu lầm gì đó trong chuyện này. Sư huynh, ngươi hãy nghe ta nói.”
“Trước khi nghe ngươi nói, hãy ăn hộp ớt này trước đi.” Vương Đằng không biết lấy ra hộp ớt đó từ đâu, đẩy đến trước mặt Tô Linh Huyên, không chút nể mặt, nói.
“Ngươi, ngươi!” Tô Linh Huyên trợn mắt há mồm: “Ngươi lấy khi nào?”
“Khi ngươi nói muốn ăn ớt thì ta đã mang theo bên người.” Vương Đằng cười ha ha rồi nói.
“....” Tô Linh Huyên buồn bực muốn hộc máu, phẫn uất trừng Vương Đằng: “Ngươi, cái tên đàn ông tâm cơ này!”
“....” Vương Đằng.
Rõ ràng là chính ngươi nói muốn ăn ớt, hiện tại còn mắng ngược lại ta là đàn ông tâm cơ!