Chương 401: Mãng xà mào gà vảy xanh. (2)
Mà cự mãng kia trông có vẻ là tinh thú ngũ tinh, thậm chí xem như tồn tại rất mạnh trong tinh thú ngũ tinh, nếu không dựa vào thực lực của bảy người kia, không đến nỗi tiến công lâu như vậy mà vẫn mạnh mẽ không giảm. Không bao lâu, Vương Đằng đến chỗ này, bóng người biến mất trong nguyên lực Hắc Ám, kỹ năng phong nặc phát động, thật sự hóa thân thành một tia u linh trong đêm tối, không thể nắm lấy.
Lúc này, hắn đứng trên cành khô của một đại thụ, nhìn chiến đấu ở cách đó không xa phía trước.
Ánh mắt của Vương Đằng lập tức bị hình dáng của cự mãng kia hấp dẫn, đỉnh đầu của tinh thú cự mãng đó có mào giống như mào của gà trống, vảy toàn thân xanh biếc, rất kỳ lạ.
“Mãng xà mào gà vảy xanh!” Ánh mắt Vương Đằng kỳ dị, nhìn cự mãng đó từ xa, biết được tên của con cự mãng nà từ trong tiếng gào thét của những người đó y.
Hắn không định ra tay, chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt, thuận tiện xem thử có của hời có thể nhặt không.
Nghĩ đến đây, tầm mắt của Vương Đằng dừng ở phương hướng bên trái, cách vị trí hắn đứng mấy trăm mét, một đám người khác ẩn giấu trong chỗ tối.
Chính vì nhìn thấy tình hình thú vị này thông qua tầm nhìn của U Diễm Minh Nha, hắn mới dự định lại đây đục nước béo cò.
“Cẩn thận một chút, mãng xà mào gà vảy xanh này chính là tinh thú hệ Độc cực kỳ hiếm thấy, công kích của nó mang theo độc tính cực kỳ mãnh liệt, có thể ăn mòn phòng ngự nguyên lực, không thể chống chọi.” Giọng nói của một cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên vang lên trong đoàn người đó.
“Tinh thú hệ Độc?!!” Vương Đằng nghe vậy, trong mắt lấp lánh tinh quang.
Lúc này, mãng xà mào gà vảy xanh kia đang ngửa mặt lên trời gào thét, phun ra nọc độc từ trong miệng, chi chít dày đặc bắn tới bảy người kia giống như mưa tên.
Cô gái đó nhắc nhở đúng lúc, trước khi tên độc bay đến, mọi người đều tránh đi.
Tên độc rơi trên mặt đất và trên cây, từng trận khói màu xanh lục lập tức bốc lên khắp bốn phía, tản ra mùi hôi thối, có chứa kịch độc.
“Đều tản ra, đừng ngửi.” Âm thanh của cô gái trẻ tuổi vang lên lần thứ hai.
Mọi người lập tức làm việc theo lời. Sau khi khói tan đi, họ lại hình thành vòng vây, phát động công kích mãnh liệt với mãng xà mào gà vảy xanh đó.
Suy cho cùng, mãng xà mào gà vảy xanh vẫn thế đơn lực bạc. Dưới sự vây công của bảy người, nó liên tục bại lui, thân hình vặn vẹo quay cuồng, tuy rằng vảy giáp màu xanh biếc trên thân thể nó cứng như sắt, nhưng dưới công kích của mọi người, nó vẫn bị nổ tung, máu thịt mơ hồ.
Cự mãng đau đến liên tục gào thét, mắt rắn lộ vẻ điên cuồng nhân tính hóa, mào trên đỉnh đầu đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng, từng trận khói đen phun ra từ giữa, hơn nữa mau chóng tràn ngập bốn phía.
Cô gái nói chuyện trước đó nhìn thấy một cảnh này, sắc mặt tái mét, vội vàng quát to: “Không ổn, tình báo có sai lầm, mau lui lại!”
Vài người bạn của nàng đều biến sắc, dường như cùng lúc nàng lên tiếng, họ đã xoay ngược, bay lùi về chỗ xa.
Nhưng hiển nhiên không còn kịp rồi, tốc độ lan tràn của khói đen kia nhanh đến bất khả tư nghị, gần như trong nháy mắt dung nhập vào không khí, chúng đã hoàn toàn khuếch tán ra.
Mấy người đó chỉ kiên trì mất giây trong khói đen, đã ngã quỵ trên mặt đất, ngay cả một cường giả cấp Chiến Binh ngũ tinh duy nhất trong đó cũng chỉ chống cự nhiều hơn vài giây, cánh chim đã bị tan rã, rơi xuống từ trên bầu trời.
Khi bảy người vây đánh cự mãng trúng độc, sống chết chưa rõ, khói độc tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài. Một đám người khác ẩn nấp ở chỗ tối không thể không chạy ra ngoài trốn.
Vương Đằng lại đứng bất động tại chỗ, dường như không bị ảnh hưởng.
Khói độc này so với Yêu Liên độc thể, thật sự là gặp sư phụ.
Vương Đằng chỉ hơi tràn ra nguyên lực hệ Độc trong cơ thể, những khói độc này đều tránh đi giống như bình dân gặp phải quân vương.
Kể từ đó, một khu vực chân không khói độc hoàn toàn được hình thành xung quang Vương Đằng.
Nhìn thấy một cảnh này, ánh mắt Vương Đằng hơi lấp lóe.
Tuy rằng hắn biết những khói độc này không tổn thương đến mình được, nhưng lại không ngờ sẽ là tình hình như thế.
Khói độc tràn ngập khắp khu vực, rất lâu không tiêu tan. Con cự mãng đó ngủ đông trong đó, Vương Đằng thi triển Linh thị, có thể thấy được khí tức của nó uể oải, sức sống cũng hạ xuống cực điểm.
Đám người ẩn nấp trong chỗ tối lại gấp đến độ xoay vòng, ước chừng bọn họ cũng không ngờ khói đen này sẽ lan tràn lâu như thế.
“Du Cảnh Phúc, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Một thanh niên có dáng vẻ anh tuấn trong đó lộ sắc mặt không vui, quát hỏi người bên cạnh.
“Cậu Diêu, ta cũng không biết, tư liệu kia chỉ nói mãng xà mào gà vảy xanh này sẽ phun ra khói độc tự vệ từ trong xà quan vào thời khắc sinh mệnh nguy cấp, nhưng không nói khói độc này sẽ duy trì lâu như vậy.” Người bị hỏi là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ gầy nhom, lúc này lọ vẻ mặt sợ hãi, bất đắc dĩ vội vàng nói.
“Phế vật, để ngươi làm chút chuyện cũng làm không xong.” Sắc mặt Diêu Dục lạnh lùng. Hắn trừng Du Cảnh Phúc, tức giận nói: “Nếu kéo dài quá lâu, Lý quận chúa kia chắc chắn chỉ còn một thi thể, con mẹ nó ta cần một thi thể làm gì?”
“Cậu Diêu, ngươi bớt giận, hiện tại mãng xà mào gà vảy xanh đúng lúc suy yếu nhất, chưa chắc sẽ quan tâm đến những chuyện khác. Ngoài ra, ta thấy độc tính của khói đen này không coi là quá nặng, hình như phần lớn chỉ dùng để mê hoặc bỏ chạy. Với thực lực của đám người quận chúa, hẳn là có thể chống đỡ một khoảng thời gian, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm một lát, ắt hẳn khói đen này sẽ tan đi.” Du Cảnh Phúc vội vàng giải thích.
Sắc mặt Diêu Dục hơi dịu lại, nói: “Ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần nữa, nếu phá hỏng chuyện của ta, đến lúc đó ngươi sẽ đẹp mặt.”
Du Cảnh Phúc nhăn nhó cả khuôn mặt, trong lòng phát đắng, miệng chỉ có thể nói: “Vâng, vâng, nếu phá hỏng chuyện của ngươi, tiểu nhân tự nhận phạt!”
....
“Ha, trái lại rất thú vị.” Vương Đằng lập tức ngồi xuống trên thân cây, nhìn khói đen kia, trong lòng tính toán được không cần bao lâu, chúng sẽ rút lui, liền lẳng lặng chờ đợi.