Chương 403: Xin lỗi, làm phiền rồi.
Sắc mặt Lý Dung Tuyết xanh mét. Lúc này, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.
“Ầy, thật ngại quá, quấy rầy một chút rồi!”
“Ặc….” Tiếng cười của Diêu Dục bất thình lình bị giọng nói cắt ngang. Hắn giật mình, thậm chí còn bị sặc, giống như bị người ta bóp chặt cổ họng.
“Ai?”
“Là ai? Lăn ra đây!”
Vài tên tùy tùng của Diêu Dục đột nhiên xoay người nhìn về hướng âm thanh truyền đến, gào thét.
Sau đó bọn họ nhìn thấy một thiếu niên đứng cách đó không xa, nhìn bọn họ với vẻ vô tội.
“Ngươi là ai?” Diêu Dục ngừng một chút, trong mắt lộ ra hàn quang, không chút thiện cảm đối với thiếu niến đột nhiên nhảy ra dọa hắn nhảy dựng. Hắn lạnh lùng hỏi.
“Ta là ai cũng không quan trọng, ta chỉ muốn tới hỏi quận chúa gì đó một vấn đề.” Vương Đằng chỉ vào Lý Dung Tuyết nói.
“Vừa rồi ngươi luôn nghe lén bọn ta nói chuyện.” Sắc mặt Diêu Dục tối sầm, sát ý lẫm liệt dâng lên trong lòng.
Ánh mắt Lý Dung Tuyết lấp lóe.
“Ai nha, cũng không nghe được bao nhiêu đâu, chỉ chút xíu như vậy thôi.” Vương Đằng cười ha ha, nói.
“....” Mặt Diêu Dục đen như đáy nồi, nhưng hắn cũng không ngốc, nếu Vương Đằng dám trắng trợn chạy ra như thế, chắc là có chỗ dựa. Hắn không chắc chắn lắm, hỏi: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Vương Đằng mỉm cười, dường như biết Diêu Dục đang suy nghĩ gì, nhưng không thèm để ý. Hắn hỏi Lý Dung Tuyết: “Trong phủ Dương Vương của ngươi có thu thập công pháp hệ Độc không?”
“Không có, thì thế nào? Có, thì thế nào?” Trong lòng Lý Dung Tuyết vừa động, hỏi.
“Có, ta sẽ cứu ngươi, ngươi lấy công pháp hệ Độc cho ta, không có, ta sẽ xoay người đi.” Vương Đằng nói rất dứt khoát.
“Nếu có, ta có thể cho ngươi, vì sao phải hỏi nàng?” Sắc mặt Diêu Dục không thay đổi, hắn nói.
“Ồ, không có gì, ta chỉ không muốn làm giao dịch với kẻ trộm mà thôi, cảm thấy xấu hổ đó.” Vương Đằng trực tiếp nói.
“....” Mặt Diêu Dục lúc xanh lúc trắng.
Ánh mắt Lý Dung Tuyết đột nhiên sáng ngời, có lẽ đây là cơ hội duy nhất của nàng.
Nhưng thiếu niên đứng đối diện này tuổi tác không lớn, hơn nữa chỉ có một mình, hắn có thể làm được không?
“Làm càn!” Tùy tùng của Diêu Dục thấy hắn bị Vương Đằng nhục mạ, lập tức giận dữ.
“Các ngươi muốn đánh ta?” Vương Đằng nheo mắt lại.
Diêu Dục nâng tay lên, ngăn cản thuộc hạ, mặt không chút thay đổi, hỏi: “Ngươi thật sự muốn thành kẻ địch với ta?”
“Cũng không hẳn vậy, nếu ngươi không ra tay với ta, ta cũng lười ra tay với ngươi.” Vương Đằng thành thật nói.
“.... Ngươi thiểu năng (trí chướng*) à?” Khóe miệng Diêu Dục co rút. Hắn phát hiện khó giao lưu với thiếu niên đối diện này, nhìn thì có vẻ rất dễ nói chuyện, trên thực tế tức chết người không đền mạng.
“Ta không tạo gậy (chế trượng)*, nhưng ta buôn kiếm. Ngươi chơi kiếm không, chơi thượng kiếm hay hạ kiếm? Hay có lẽ, ngươi luyện kiếm thuật cao nhất trong truyền thuyết, nhân kiếm hợp nhất?” Vương Đằng khinh bỉ nói.
(*Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung, “trí chướng (thiểu năng)” đồng âm với từ “chế trượng (tạo gậy)”)
(*Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung, “trí chướng (thiểu năng)” đồng âm với từ “chế trượng (tạo gậy)”)
“Ta không dùng kiếm, ta dùng đao.” Diêu Dục trả lời theo bản năng.
“Phụt!” Sắc mặt Lý Dung Tuyết kỳ quái. Nàng thật sự không nhịn được mà bật cười, nhìn Vương Đằng đối diện, nàng cảm thấy tên này thật sự hơi nhây.
“Ngươi cười cái gì?” Diêu Dục nhíu mày hỏi.
“Cậu Diêu, hắn có thể đang mắng ngươi…. Tiện nhân*.” Du Cảnh Phúc nén cười, nhắc nhở.
(*Vương Đằng chơi đồng âm: “kiếm” đồng âm với “tiện”)
(*Vương Đằng chơi đồng âm: “kiếm” đồng âm với “tiện”)
Lúc này Diêu Dục mới phản ứng lại, gương mặt phủ đầy sương lạnh, âm trầm như sắp nhỏ ra nước. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn chết!”
“Uầy, quận chúa bên đó, rốt cuộc ngươi có công pháp hệ Độc hay không?” Vương Đằng không để ý Diêu Dục, lại hô với Lý Dung Tuyết.
Diêu Dục giận dữ, lạnh lùng ra lệnh với thuộc hạ: “Giết hắn!”
“Nè nè, đừng nóng vội, nàng còn chưa trả lời ta, đánh cái gì mà đánh, một chẳng có chút ý nghĩa nào cả.” Vương Đằng vội vàng hô.
Lý Dung Tuyết đầu đầy vạch đen, cảm giác nếu nàng thật sự không trả lời, đối phương có thể sẽ trực tiếp rời đi. Nàng lập tức hô: “Đương nhiên là có, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ tặng công pháp hệ Độc cho ngươi.”
“Ta chỉ chờ những lời này của ngươi thôi.” Vương Đằng cười ha ha, lập tức nghênh đón mấy võ giả đối diện xông qua đây.
Một tay hắn mang quyền sáo, một tay cầm viên gạch vàng rực, như vào chỗ không người.
Đầu tiên, hắn đập viên gạch vào đầu một người xông qua trước, người này là người kêu hung dữ nhất vừa rồi.
Vương Đằng chút không nương tay, nguyên lực truyền vào trong viên gạch, khiến nó nặng như ngàn cân, đập người đó vào trong đất ngay tại chỗ.
Nửa thân dưới của người này vừa chui xuống đất, xương cốt đã đứt đoạn, nửa người trên lại còn trên mặt đất, đầu bị đập ra một cục u lớn.
Vương Đằng dùng lực có kĩ xảo, đánh hắn vào trong đất, nhưng không đánh vỡ đầu hắn, nếu không nặng ngàn cân, cho dù là võ giả, cũng khó trốn khỏi cái chết.
Mấy người còn lại nhìn thấy thảm trạng của đồng bọn mình, thực sự bị dọa cho kinh hãi.
Tên này cũng quá hung tàn rồi.
Vương Đằng lại chưa cho bọn họ thời gian phản ứng, xông đến một người gần nhất lần nữa, muốn rập khuôn y hệt.
Sắc mặt người này đại biến, chiến đao trong tay hắn bổ về phía Vương Đằng, ánh đao bùng nổ, vừa nhanh vừa ác, đáng tiếc hoàn toàn không chém trúng Vương Đằng.
Bùm!
Một tiếng nổ, người này cũng bị đập xuống dưới đất.
Nhưng vào lúc này, một luồng ánh kiếm chém tới từ phía sau, Vương Đằng lắc mình tránh đi, xuất hiện sau lưng người đánh lén, tiễn hắn vào trong đất.
Những tùy tùng của Diêu Dục vốn không phải đối thủ của hắn, chỉ vào đòn đã bị Vương Đằng trồng xuống đất, từng kẻ lộ đầu ra ngoài, trên đầu còn mọc lên cục u lớn, giống như mọc ra từ trong đất.
Vương Đằng dừng tay, phủi bụi đất trên người, ngẩng đầu nói với Diêu Dục: “Hiện tại nói thế nào nhỉ?”
“Cấp Chiến Binh tứ tinh, nếu đây là chỗ dựa của ngươi, thì ngươi có thể chết rồi.” Diêu Dục tay cầm một thanh trường đao, chậm rãi đi về phía Vương Đằng.
“Cẩn thận, một năm trước Diêu Dục đã thăng lên tứ tinh, tuy rằng phẩm chất con người hắn không ra gì, nhưng quả thật là thiên tài nổi tiếng Dương thành.” Lý Dung Tuyết cao giọng nói.
“Cảm ơn quận chúa khích lệ, xem ra ở trong lòng quận chúa, ta cũng không kém như vậy.” Diêu Dục mỉm cười.