Chương 404: Xin lỗi, làm phiền rồi. (2)
“Đáng tiếc thiên phú của ngươi hoàn toàn dùng sai chỗ rồi, đi đường ngang ngõ tắt, cuối cùng tự đâm đầu vào tường.” Lý Dung Tuyết lãnh đạm nói. “Quan tâm gì nó có phải đường ngang ngõ tắt hay không, hàng vạn hàng nghìn đạo như trăm sông đổ về một biển.” Diêu Dục không để bụng.
“Chấp mê bất ngộ.” Lý Dung Tuyết cười nhạt.
“Được rồi, các ngươi đừng ngươi một lời ta một tiếng, khiến cho ta giống như người ngoài, đánh xong sớm một chút, ta còn muốn trở về ngủ đó.” Vương Đằng không khỏi ngáp một cái, cạn lời, nói.
Lý Dung Tuyết trợn mắt, đừng nhiều lời nữa.
“Nếu ngươi đã vội tìm chết như vậy, thì ta sẽ thanh toàn cho ngươi.” Diêu Dục lắc đầu, giống như thương tiếc.
Ngay sau đó, hắn hóa thành một tàn ảnh, xông về phía Vương Đằng.
Vương Đằng khẽ cười, mới từ trong hộp Tàng Binh lấy ra chiến kiếm, Diêu Dục đã đến sát người, một đao đánh xuống từ đỉnh đầu.
Hắn thuận tay chặn một cái.
Keng!
Một đao một kiếm va chạm giữa không trung, đốm lửa văng khắp nơi, nguyên lực va chạm phát ra tiếng nổ, gió lốc mãnh liệt thổi tung tóc của hai người.
“Có bản lĩnh.”
Ánh mắt Diêu Dục đông cứng, quét ngang một chân từ bên trái, Vương Đằng nhấc chân ngăn cản. Hắn rút lại chiến kiếm, bổ ra ánh kiếm hỏa diễm.
Vù!
Diêu Dục nghiêng người, ánh kiếm hỏa diễm lóe lên trước mặt hắn, góc áo bay lên bị cọ qua, lập tức bốc cháy khét.
Ban đầu hai người giao thủ, vẫn chưa dùng thực lực chân thật, mà chỉ thử nhau.
Sau đó chiến đấu hoàn toàn bùng nổ, hai bên đánh nhau, trong vài giây ngắn ngủi, đã giao đấu không biết mấy lần.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, hai người mạnh mẽ lui ra, hơi thở dốc.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Giờ phút này, sắc mặt Diêu Dục nghiêm trọng rất nhiều. Hắn nhìn Vương Đằng, nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra Vương Đằng rốt cuộc tới từ đâu.
Ở tuổi tác đó mà đã có thực lực bậc này, hắn tuyệt đối không phải hạng vô danh, nói rõ người này chắc chắn không phải người Dương thành.
“Nhà họ Diêu ta khá có thực lực ở Dương thành, hiện tại ngươi thu tay lại còn kịp.” Ánh mắt Diêu Dục hơi lóe lên, hắn nói.
“Nhà họ Diêu!” Vương Đằng khẽ động trong lòng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Hắn nói: “Thật xin lỗi, ta và họ Diêu hình như xung khắc trời sinh.”
“....” Sắc mặt Diêu Dục trầm xuống, đây xem như lý do gì, nói thẳng ra, chính là không thương lượng.
“Bỏ đi, ngươi muốn tìm chết, ta thành toàn cho ngươi.”
Hắn nắm trường đao trong tay, đao khí sắc bén tràn ra, nguyên lực màu vàng quấn quanh thân Diêu Dục, hóa thành từng luồng ánh đao đan xen.
“Đao thế!”
“Cẩn thận, Diêu Dục lĩnh ngộ đao thế!” Lý Dung Tuyết kinh ngạc nói.
Sắc mặt Vương Đằng vẫn bình thản, mũi kiếm của chiến kiếm hơi chuyển, nguyên lực màu đỏ thẫm quấn xung quanh thân thể hắn, vươn lên, ngưng tụ thành vô số kiếm mang….
“Kiếm thế!” Lý Dung Tuyết ngạc nhiên, người này lại cũng lĩnh ngộ kiếm thế.
Ầm!
Kiếm thế và đao thế ầm ầm va chạm vào nhau.
Ánh kiếm và ánh đao công kích lẫn nhau, giống như hai thứ kim loại tấn công, hai bên hao mòn, được cái này mất cái kia, trong nhất thời lại tương đương nhau.
Cuối cùng, không ai làm gì được ai, trong một loạt tiếng ầm ầm, gần như đồng thời tiêu tán.
Trong sương mù, một bóng đen lao ra.
“Nguyên lực của ngươi tiêu hao sắp hết rồi nhỉ!”
Ánh sáng màu băng lam chói mắt bùng nổ trên bàn tay Diêu Dục.
“Nguyên lực hệ Băng, Diêu Dục là võ giả song hệ.” Lý Dung Tuyết dường như nhìn thấy chuyện gì khó có thể tin, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, hy vọng mới vừa dâng lên, chẳng lẽ cứ tan biến như vậy sao?
“Đi chết đi!” Trong mắt Diêu Dục hiện lên một tia sát ý, một chưởng ấn vào ngực Vương Đằng.
Khóe miệng Vương Đằng hiện lên vẻ kỳ quái, một luồng ánh sáng màu băng lam tương tự ngưng tụ trên bàn tay hắn, một quyền đánh ầm ầm vào bàn tay của đối phương.
Rầm!
Diêu Dục bị một quyền đánh bay, chỉ cảm thấy một lực lượng khổng lồ thổi qua toàn thân, sắc mặt hắn hoảng sợ: “Làm sao có thể?”
“Vậy mà hắn cũng là.... võ giả song hệ, hơn nữa cũng là hệ Băng!”
Lý Dung Tuyết nhìn ánh sáng màu băng lam bùng nổ trên nắm tay Vương Đằng, hơi thất thần.
Đồng thời sắc mặt cũng có chút kỳ quái!
Trong tình cảnh này, rất muốn biết diện tích bóng ma tâm lý của Diêu Dục?
Nàng nhìn Diêu Dục, thấy hắn bị một quyền đánh bay, rất chật vật, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái.
“Sao ngươi có thể có thiên phú này?” Diêu Dục bị một quyền chấn cho bị thương, khóe miệng tràn ra máu tươi, khiếp sợ nhìn Vương Đằng
“Lẽ nào ngươi cảm thấy trên thế giới này chỉ có một mình ngươi có thiên phú song hệ sao?” Vương Đằng khinh thường nói.
“Đáng chết!” Vẻ ghen ghét không khỏi hiện lên trong mắt Diêu Dục.
Đương nhiên hắn biết biết trên đời này không chỉ một mình hắn sở hữu thiên phú song hệ, nhưng từ nhỏ hắn được người ta cho là thiên tài, hơn nữa gia thế hiển hách, cho tới bây giờ đều thuận buồm xuôi gió, lúc này lại đụng tới một người trẻ tuổi còn ưu tú hơn hắn mấy lần, trong lòng tự nhiên hơi mất cân bằng.
Nhưng hắn cũng không ngốc, vừa giao chiến một phen, hắn đã biết mình không phải đối thủ của Vương Đằng. Hắn không chống chọi nữa, mà đột nhiên xông về phía Lý Dung Tuyết bên cạnh.
Nếu Vương Đằng muốn cứu người, thì hắn chỉ cần bắt Lý Dung Tuyết trong tay, thì có thể khiến Vương Đằng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ rồi.
Lý Dung Tuyết thấy tình hình này, lập tức biến sắc.
“Sớm như vậy, ta còn có thể hơi phiền phức một chút, hiện tại…. thì muộn rồi!”
Giọng nói bình thản của Vương Đằng vang lên.
Chỉ thấy hắn lắc đầu, thân hình chợt lóe, tốc độ hoàn toàn bùng nổ.
Diêu Dục chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Vương Đằng đã đứng bên cạnh Lý Dung Tuyết.
“Tốc… tốc độ của ngươi??” Diêu Dục mở to hai mắt, giống như thấy quỷ.
Hắn thật sự không nghĩ ra vì sao tốc độ của Vương Đằng có thể nhanh như vậy?
Lúc vừa rồi, khi chiến đấu, tốc độ của hai người rõ ràng không kém nhau mấy, chẳng lẽ hắn vẫn chưa dốc hết sức lực?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Diêu Dục chỉ còn lại hoảng sợ, còn có một xíu…. Tuyệt vọng!
Nhưng chó cùng rứt giậu, chỉ cần còn một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc, vì thế hắn xoay người bỏ trốn.