Chương 420: Sự tăng trưởng vượt bậc của thực lực
Phí tổn thất tinh thần là cái quái gì? Muốn lừa tiền cứ việc nói thẳng ra. “Ngươi muốn bao nhiêu?” Vạn Phi Bằng hỏi thẳng. Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì đơn giản thôi.
“Năm mươi nghìn nguyên thạch hạ phẩm cấp Hoàng.” Vương Đằng nói.
“...” Van Phi Bằng sầm mặt, phẫn nộ quát: “Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!”
“Ngươi xác định muốn ta ra tay hả?” Vương Đằng cười ha ha hỏi.
“Đừng, chúng ta sẽ đưa năm mươi nghìn nguyên thạch.” Khuất Bạch An vội nói.
“Mỗi người năm mươi nghìn.” Vương Đằng lại nói.
“...” Khuất Bạch An cũng đen mặt, trong lòng chửi cha chửi mẹ, cười khan nói: “Năm mươi nghìn có phải hơi nhiều quá không?”
“Nhiều hả? Hay là các ngươi cho ta đánh một trận, mỗi lần đánh giảm mười nghìn, đánh đủ năm lần là các ngươi không nợ ta nữa. Giao dịch như vậy rất có lợi đúng không nào?” Vương Đằng vuốt cằm nói.
“Có lợi cái beep!”
Trong lòng Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An hầu như đồng thời mắng to. Tên khốn này quá vô sỉ, thật không phải người mà.
“Được, năm mươi nghìn thì năm mươi nghìn nhưng giờ trên người chúng ta không có nhiều nguyên thạch như vậy…” Khuất Bạch An cắn răng, gật đầu đồng ý.
“Không đủ thì góp luôn ở hiện trường này. Ngươi dẫn theo bao nhiêu là người như vậy, gom lại chắc vẫn phải có năm mươi nghìn chứ.” Vương Đằng quay đầu nhìn Vạn Phi Bằng, lại nói: “Đúng rồi. Vạn Phi Bằng phải không? Lúc đó em trai ngươi cũng làm thế này nè. Hắn thức thời hơn ngươi nhiều.”
“Hừ!” Sắc mặt Vạn Phi Bằng càng đen hơn, hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác, không muốn nhìn bản mặt của Vương Đằng nữa, sợ nhìn thêm chút nữa chắc hắn tức chết tại chỗ mất.
Hai người bất đắc dĩ, chỉ đành tìm người gom nguyên thạch tại chỗ. Gom một lúc lâu, vết sạch hết túi tiền của mọi người mới đủ một trăm nghìn nguyên thạch.
“Cầm lấy!” Vừa rồi Khuất Bạch An còn không cảm thấy có vấn đề gì, lúc này nhìn nhiều nguyên thạch như vậy, nhất thời cũng thấy cả người nhức nhối.
“Úi chà, hai vị không hổ là con em thế gia, vốn liếng hùng hậu thật đấy, mới mấy phút đã gom đủ một trăm nghìn nguyên thạch rồi.” Vương Đằng cười híp mắt nhận lấy, đếm lại kiểm tra, cứ như thần giữ của.
Cả quá trình Vạn Phi Bằng đều đen mặt lại, không nói một lời, lúc này đã không nhìn nổi nữa, quay đầu rời đi. Khuất Bạch An cũng cực kỳ phiền muộn, không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa.
“Hai vị đi thong thả nhé. Hoan nghênh lần sau trở lại tìm ta gây sự.” Vương Đằng đứng phía sau vẫy tay.
Hai người lập tức lảo đảo suýt ngã.
Đây là lần đầu Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa thấy cách Vương Đằng hành sự, có chút bất ngờ rồi lại thấy buồn cười. Người này đúng là... rất phúc hắc.
Tô Linh Huyên đã được chứng kiến sự phúc hắc của Vương Đằng từ lâu, không hề cảm thấy kỳ lạ. Lúc này, hai mắt nàng tỏa sáng, chạy tới nhìn chằm chằm một trăm nghìn nguyên thạch.
Nguyên thạch kích cỡ bằng cái móng tay, đồng thời có một phần lớn thuộc nhóm trung phẩm, số lượng không nhiều lắm, nhét vừa đủ một cái túi.
Nhưng trong mắt Tô Linh Huyên, cái túi này chẳng khác gì núi vàng núi bạc.
Vương Đằng cầm túi đi một vòng trước mặt nàng, sau đó... thu vào trong nhẫn không gian.
Mắt thấy nguyên thạch biến mất, Tô Linh Huyên không khỏi kêu to: “Người thấy cũng có phần chứ! Nhờ ta dẫn ngươi tới học viện nên ngươi mới kiếm được một khoản lớn như vậy, về lý nên chia cho ta một phần mới phải.”
“Cút cút cút, mơ đẹp quá ha.” Vương Đằng trợn mắt. Mới tí tuổi mà đã mưu mẹo vậy rồi. Con bé Tô Linh Huyên này là người cực kỳ mê tiền.
Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa thấy vậy lắc đầu cười ngặt nghẽo.
“Vậy ngươi phải mời khách. Ta muốn ăn linh thực do linh trù đại sư của học viện làm.” Tô Linh Huyên cũng biết Vương Đằng sẽ không chia cho nàng, đảo mắt lập tức chuyển mục tiêu.
“Ngươi tính cũng hay ghê ha.” Vương Đằng khinh bỉ nhìn nàng, nói: “Mà thôi, tâm trạng ta rất tốt, hôm nay ta mời khách.”
“Đi đi đi.” Tô Linh Huyên cười khà khà, kéo Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa đi về phía căn tin học viện.
“Từ từ nào.” Thư Hồng Diệp lắc đầu, liên tục kêu lên.
Vương Đằng chậm rãi đi theo.
Tô Linh Huyên thấy hắn chậm như rùa, không khỏi thúc giục: “Ngươi đi nhanh lên xem nào.”
“Vội cái gì chứ, đồ ăn vẫn ở đó mà, bay làm sao được.” Vương Đằng tức giận nói.
Tô Linh Huyên nghĩ đến linh thực, khóe miệng dường như cũng ứa ra nước miếng, âm thầm nuốt vào, gấp gáp nói: “Ui trời, ta mặc kệ các ngươi, ta phải đi trước gọi món.”
“Đi đi.” Vương Đằng xua tay.
Tô Linh Huyên nói đi là đi, hấp ta hấp tấp, để lại ba người Vương Đằng đi chậm rãi phía sau.
“Linh Huyên lúc nào cũng thế, thông minh tinh quái, hồn nhiên ngây thơ.” Đàm Sa Sa bên cạnh cười bảo.
“Đó là thẳng tính.” Vương Đằng nói.
“Thực lực của ngươi rất mạnh, hình như vẫn chưa dùng hết toàn lực hả?” Thư Hồng Diệp dò hỏi.
“Họ còn chưa đủ để ta dùng hết toàn lực.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
Gương mặt hai nàng thoáng qua vẻ kinh ngạc, không truy hỏi nữa, dọc đường cười cười nói nói đi về phía căn tin học viện.
...
Một bữa cơm ăn hết của Vương Đằng một nghìn nguyên thạch, quả nhiên Tô Linh Huyên rất mạnh tay xẻo thịt con dê béo như hắn.
Buổi chiều.
Tô Linh Huyên và hai người Thư Hồng Diệp đi học, còn Vương Đằng đi dạo một mình trong học viện.
Đi mãi đi mãi, một tràng tiếng hô hoán truyền vào tai hắn.
Vương Đằng bị nó hấp dẫn, bèn đi theo âm thanh rẽ vào một lối nhỏ, trước mặt xuất hiện một khoảng sân rộng lớn.
Một tấm bia đá dựng giữa quảng trường, đặc biệt bắt mắt.
Vương Đằng dõi mắt trông về phía xa, ba chữ lớn Diễn Võ Tràng ánh vào trong mắt.
Bóng dáng những người trẻ tuổi đang luyện võ trong diễn võ tràng, tiếng hô hoán vừa rồi phát ra từ bọn họ.
Những học viên này người đang luyện kiếm, người thì luyện đao, có cả luyện côn nữa… Mười tám món binh khí đều có người sử dụng.
Quang mang nguyên lực ngũ hành chớp lóe ở khắp các ngõ ngách của quảng trường, có vẻ cực kỳ lóa mắt.
(Nguyên lực hệ Thổ x25)
(Nguyên lực hệ Hỏa x18)
(Tinh thần x2)
(Ngộ tính x8)
(Nguyên lực hệ Thủy x30)
(Nguyên lực hệ Mộc x24)
(Tinh thần x1)
...