Chương 419: Phí tổn thất tinh thần là một trăm nghìn nguyên thạch
“Đây là... Phong thế!” Vương Đằng nhướng mày, thật sự có chút ngạc nhiên.
Hai người này đều đã lĩnh ngộ “Thế”!
Thảo nào có thể bước lên bảng Anh Tài.
Một trước một sau, hai luồng công thế vô cùng cường hãn đánh về phía Vương Đằng, khiến hắn rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
“Cẩn thận.” Tô Linh Huyên thốt lên.
Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa cũng đổ mồ hôi thay Vương Đằng.
Ngay sau đó, một khí thế càng mạnh mẽ hơn bộc phát ra từ trên người Vương Đằng.
Phần Thiên!
Chiến kỹ cấp Địa, kiếm thế hỏa diễm đồng thời bạo phát, tựa như một con hỏa long uốn lượn bay lên, gầm thét rung trời.
Uỳnh!
Công kích của Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An lập tức hóa thành tro bụi, ngọn lửa cuồng bạo nhấn chìm hai người, khiến bọn họ như bị sét đánh, thổ huyết trọng thương
Hỏa diễm cuốn qua xung quanh, dao động nguyên lực cực kỳ cuồng bạo, mọi người đều biến sắc, lui về phía sau.
Mạnh!
Quá mạnh!
Cỗ khí thế kia trực tiếp nghiền ép hai người Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An, còn khiến bọn họ trọng thương. Thực lực cỡ này thật khiến người ta kinh ngạc.
Ánh mắt của mọi người nhìn Vương Đằng cũng thay đổi.
Người này không phải nhân vật đơn giản.
Hạ Sơn mặt mũi trắng bệch, cả người run rẩy. Tất cả đều vì hắn mà ra, hai người Vạn Phi Bằng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
Nhân lúc chưa ai phát hiện, hắn lặng lẽ chạy ra khỏi đám người.
Tránh đi mười ngày nửa tháng rồi tính tiếp… Nhỡ tránh được thật thì sao?
Tô Linh Huyên lại có thêm hiểu biết mới về Vương Đằng. Hai thiên tài trên bảng Anh Tài đều bại trong tay hắn, vị sư huynh nhặt này của mình cũng quá mạnh đi.
Cái đùi khổng lồ này phải ôm cho thật chặt mới được.
Thư Hồng Diệp và Đàm Sa Sa nhìn nhau, đều thấy được sự khác thường thoáng qua trong mắt đối phương.
Vương Đằng là đệ tử của hội trưởng Qua Lâm, có thể thấy thiên phú về phù văn không kém, hiện tại còn thể hiện tu vi võ đạo cường đại như vậy, mạnh hơn những kẻ được gọi là thiên tài như Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu các nàng chỉ cảm thấy Vương Đằng là bạn bè mà Tô Linh Huyên giới thiệu, hơn nữa còn là đồ đệ của hội trưởng Qua Lâm, cho nên cũng không ngại làm quen. Mà giờ xem ra, người bạn này rất đáng để kết giao.
Mọi người một thái độ, Vương Đằng không để ý tới, ánh mắt của hắn rơi xuống mấy bong bóng thuộc tính trên mặt đất.
(Nguyên lực hệ Hỏa x55)
(Đao thế hỏa diễm x10)
(Nguyên lực hệ Phong x62)
(Phong thế x12)
...
Ánh sáng lóe lên trong mắt Vương Đằng. Lần này bong bóng thuộc tính lại rớt ra cả đao thế và phong thế, hai người Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An đã tặng cho hắn một phần đại lễ.
Đã qua đây để hắn đánh một trận, lại còn tặng quà như vậy, quả là người tốt!
Ừ, thật sự là người tốt!
Vương Đằng nghĩ mình nên báo đáp họ thật tử tế.
Hắn nhặt hết đám bong bóng thuộc tính, nguyên lực hệ Hỏa tăng 55 điểm, cộng thêm nguyên lực hệ Hỏa tích lũy từ trước, giờ đã đạt đến 1257 điểm.
Nguyên lực hệ Hỏa: 1257/2000 (4 tinh)
Khoảng cách đến cấp Chiến Binh ngũ tinh ngày càng gần hơn.
Sau đó là nguyên lực hệ Phong, cộng thêm 62 điểm, nguyên lực hệ Phong đạt đến 263 điểm.
Nguyên lực hệ Phong: 263/1000 (3 tinh)
Ngoài ra, hắn còn nhận được hai thủ đoạn công phạt mới.
Đao thế hỏa diễm: 10/100 (nhất thành)
Phong thế: 12/100 (nhất thành)
Mọi người đều biết, không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ “Thế”. Nó cần ngộ tính cực cao, đồng thời khổ tu chiến kỹ không ngừng mới có thể lĩnh ngộ.
Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An được gọi là thiên tài, đủ để thấy ngộ tính không thấp. Hai người có thể ngộ ra “Thế” cũng không kỳ lạ, bằng không đã chẳng lọt vào bảng Anh Tài.
Nói thì dài dòng nhưng thật ra cũng chỉ là mấy giây ngắn ngủi, Vương Đằng quay đầu nhìn về phía Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An, đi thẳng đến chỗ họ.
“Hai vị khí thế hung hăng đi tính sổ giúp người khác, có bao giờ nghĩ đến sẽ có kết quả này không.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Vạn Phi Bằng sắc mặt khó coi. Hai người là võ giả thiên tài cấp Chiến Binh tứ tinh đi vây công một người mà vẫn thất bại, mất mặt chết mất.
Sao tên này có thể mạnh như vậy?
Nhất là hắn còn định báo thù thay em trai, kết quả mình cũng ăn hành…
Hay cho một đôi anh em cùng cảnh ngộ.
Sắc mặt Khuất Bạch An cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Hắn đã biết Vương Đằng sẽ khó đối phó nên mới hợp tác với Vạn Băng Phi vây công Vương Đằng nhưng không ngờ vẫn thất bại. Kết quả này khiến một thiên tài trên bảng Anh Tài như hắn khó mà chấp nhận được.
Tên khốn Hạ Sơn này, thực lực của đối phương còn chưa rõ đã đi chọc người ta, mắt cũng không chịu mở to ra một chút.
Khuất Bạch An quên mất, bản thân hắn cũng không biết rõ thực lực của Vương Đằng đã đến gây sự với người ta.
Suy cho cùng cũng vì sự tự phụ, cho rằng mình là thiên tài khiến hắn quên mất điều này, cứ nghĩ là không có vấn đề gì, kết quả lại đá trúng thiết bản.
Phen này đá què cả chân rồi.
Sau đó mới biết hối hận.
“Thực lực cũng chỉ như vậy, nếu các ngươi không phục thì có thể đứng dậy đánh với ta thêm một trận.” Vương Đằng chợt mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ hăng hái. Hai con dê béo hình người xứng đáng lột sạch!
Thấy ánh mắt của Hắn, Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An đều run sợ trong lòng.
Ánh mắt này… hơi dọa người!
“Ngươi…” Vạn Phi Bằng nổi giận.
Khuất Bạch An vội can ngăn Vạn Phi Bằng. Lúc lành lặn, hai người hợp lực cũng không phải đối thủ. Giờ bọn họ đã bị thương, lại càng đánh không lại. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Vương Đằng có vẻ còn chưa dùng hết toàn lực. Động thủ lần nữa chẳng phải tự chuốc lấy khổ, bất đắc dĩ chỉ đành nhịn nhục hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
“Không đánh hả? Tiếc ghê.” Vương Đằng lắc đầu, cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
“...” Cơ mặt Khuất Bạch An giần giật, cảm thấy thiếu niên trước mắt có vẻ rất nham hiểm.
Vạn Phi Bằng thấy vậy cũng ngậm miệng lại. Xem chừng đối phương còn muốn bán hành cho họ, nếu động thủ chắc chắn sẽ mất mặt hơn.
Cho nên vẫn là nhịn cho xong chuyện.
“Xét thấy hành vi vừa rồi của các ngươi khiến ta rất không vui, các ngươi cần bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ta.” Vương Đằng nói.
“Phí, phí tổn thất tinh thần?” Vạn Phi Bằng và Khuất Bạch An ngu người.