Chương 469: Pia tức!
“Thằng nhóc này, hoàn toàn coi lời ta nói như gió thoảng bên tai.” Từ trước trận đấu, hắn đã dặn dò, nếu có chút thời gian nhàn rỗi, đừng ngại đi xem trận đấu người dự thi khác nhiều một chút, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Nhưng thằng nhóc này căn bản không coi ra gì!
Ban đầu khi hắn cho một sinh viên năm thứ nhất lên thi đấu, trường Quân đội Hoàng Hải đã phải gánh áp lực không nhỏ, nếu Vương Đằng không thể đạt được xếp hạng tốt trên sân thi đấu, không chỉ một mình Vương Đằng bị chế nhạo, cả Hoàng Hải bọn họ cũng mất mặt theo.
…
Khu nghỉ ngơi, bỗng nhiên Vương Đằng cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh lẽo, tựa như có một luồng ác ý không hiểu vừa phủ xuống.
Hắn không khỏi nhìn nhìn bốn phía, nói thầm: “Có phải ai đang mắng ta hay không?”
Lúc này, trận đấu của đám người Hàn Chú đã chấm dứt, thậm chí bọn họ còn đứng nhìn trận đấu của những người khác cả nửa ngày rồi, mãi cho tới khi sắp đến thời gian nghỉ ngơi, mới chậm rãi đi qua.
Nơi này là khu nghỉ ngơi dành riêng cho trường Quân đội Hoàng Hải. Bọn họ vừa đi tới đã dễ dàng nhìn thấy Vương Đằng bình chân như vại ngồi ở chỗ kia.
Tư thế này…
“Chẳng lẽ sau khi trận đấu đầu tiên chấm dứt, ngươi vẫn ngồi yên ở trong này?” Sắc mặt Hàn Chú đầy kỳ quái nói.
“Đúng vậy, không thì đi đâu được?” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ngươi đã quên tổng viện dặn dò chúng ta, lúc rảnh nên quan sát trận đấu của những người dự thi khác nhiều một chút sao? Mà dù tổng viện không nói, đi xem nhiều một chút cũng mang đến chỗ tốt cho chúng ta mà, miễn cho đến lúc đó lại không biết thực lực của đối thủ như thế nào.” Vạn Bạch Thu không còn gì để nói.
“Yên tâm yên tâm, ta đã xem trận đấu của Cơ Tu Minh và Nhậm Kình Thương.” Vương Đằng không thèm để ý khoát tay nói.
“Cơ Tu Minh, Nhậm Kình Thương!” Đám người Hàn Chú lập tức hắc tuyến đầu đầy, rất muốn trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Vương Đằng.
Hai vị ấy đều là người cạnh tranh vị trí quán quân đó!
Ngươi chú ý bọn họ có cái tác dụng khỉ gì?
Ngay cả đám người Hàn Chú cũng tự nhận mình không phải đối thủ của bọn họ, đành lui một bước đặt mục tiêu tới những vị trí tiếp theo. Bọn họ đều đi chú ý những người cạnh tranh thuộc trường Quân đội La Thành vân vân, mà Vương Đằng lại tự cao tới mức ngắm trực tiếp mục tiêu về phía Cơ Tu Minh và Nhậm Kình Thương.
Quả thật, Vương Đằng đã thắng trận đầu rất đẹp nhưng vẫn còn cách quán quân xa lắm, hiện giờ nói tới chuyện cạnh tranh quán quân quá đỗi xa vời.
“Khụ khụ, ta cảm thấy ngươi vẫn nên chú ý những người dự thi khác nhiều một chút.” Hàn Chú không nhịn được nhắc nhở một câu.
Vương Đằng thấy vẻ mặt mọi người, biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, nhưng kiểu gì hắn cũng không thể trực tiếp nói cho đám người Hàn Chú biết, kỳ thật thực lực của hắn rất mạnh. Mà có nói ra, chỉ sợ bọn họ cũng không tin tưởng, cần gì tự tìm mất mặt chứ? Bởi vậy hắn chỉ cười gật gật đầu, dời đi đề tài, hỏi: “Hôm nay các ngươi so tài thế nào?”
Hàn Chú thấy dáng vẻ không cho là đúng của hắn, trong lòng thầm thở dài, không tiếp tục nhiều lời, đáp: “Cũng tàm tạm, vận khí của chúng ta cũng không tệ, không gặp phải đối thủ quá mạnh, thắng trận đấu mà không bị thương.”
“Không tệ, ít nhất cũng bảo trì được ưu thế, nếu bị thương, sẽ có ảnh hưởng tới những trận đấu đằng sau.” Vương Đằng nói.
“Thi đấu võ đạo đâu có chuyện không bị thương, phải xem buổi chiều gặp phải dạng đối thủ gì đã.” Hàn Chú nói.
…
Mọi người đang trò chuyện, rốt cuộc những trận đấu buổi sáng cũng hoàn toàn chấm dứt, người dự thi lần lượt đến lối ra, khán giả cũng đứng lên ra khỏi long sào.
Mọi người đều nói chuyện say sưa nghị luận về trận đấu buổi sáng, không khí cực kỳ nóng bóng.
Giữa trưa, đám người Vương Đằng ăn cơm ở khách sạn, nghỉ ngơi hơn một giờ.
Buổi chiều, trước khi trận đấu bắt đầu, Bành Viễn Sơn nói với mọi người: “Biểu hiện buổi sáng của mọi người không tệ, buổi chiều tiếp tục giữ vững, nhưng hẳn là các ngươi cũng biết, buổi sáng chỉ xem như làm nóng người, loại bỏ bớt một ít những người dự thi thật giả lẫn lộn, phần còn lại tự nhiên đều là kẻ mạnh, kế tiếp sẽ không còn thoải mái như vậy.”
Mọi người cũng biết điểm ấy, sắc mặt hơi hơi ngưng trọng, gật gật đầu.
“Đi thôi.” Bành Viễn Sơn lại liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái, cuối cùng cũng không cái gì, chỉ phất tay cho mọi người vào sân.
Về phần thằng nhóc Vương Đằng này, xem số mệnh của hắn đi, có thể đi xa bao nhiêu, toàn bộ dựa vào bản thân hắn. Bành Viễn Sơn có thể nhắc nhở một lát, chẳng lẽ còn có thể nhắc nhở cả đời, nói nhiều vô nghĩa.
…
Bên trong long sào lại đông vui tấp nập, nhiệt độ của khán giả chưa giảm chút nào.
Trên màn hình điện tử hiện kên hình ảnh của hai bình luận viên, Trương Tuấn mở miệng nói: “Xin chào các vị khán giả bạn bè, xin chào mọi người, chúng ta lại gặp mặt, lời vô nghĩa không nói nhiều, tiếp theo chúng ta bắt đầu trận đấu buổi chiều.”
“Buổi sáng chúng ta đã được chứng kiến phong thái của rất nhiều võ giả trẻ tuổi, nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, buổi sáng chỉ là món ăn khai vị, tới buổi chiều mới là lúc những trận đấu phấn khích chân chính bắt đầu.”
Trên khán phòng lập tức vang lên một đợt ồn ào, trong mắt bọn họ, những trận đấu buổi sáng đã thực phấn khích, vậy mà bây giờ, bình luận viên lại nói buổi chiều mới tính là bắt đầu.
Đừng tưởng rằng chúng ta học tập không tốt là dễ bị lừa nha!
Nếu trận đấu buổi chiều không được phấn khích bằng buổi sáng, phải kéo bình luận viên ra ngoài búng kê kê.
…
Mặc kệ nói như thế nào, sự chú ý của khán giả đã được gợi lên rồi.
“Được rồi, hiện giờ cho chúng ta xem màn hình lớn đi!”
Âm thanh của Trương Tuấn vừa rơi xuống, trên màn hình đã xuất hiện danh sách đối chiến.
Vương Đằng tìm được tên của mình, lại nhìn đối thủ, sắc mặt lập tức có chút vi diệu.
Đối thủ của hắn tên là Sử Huy, đến từ... Đại học Kim Lân!
“Đây là muốn ta và Đại học Kim Lân nổi lên tranh chấp hả?” Vương Đằng không nói gì chỉ nghĩ thầm.
…
Lầu hai khán phòng, Bành Viễn Sơn không khỏi nhìn về phía viện trưởng Nghiêm Khang của học viện Võ đạo Đại học Kim Lân, sắc mặt hơi hơi lạ lùng.