Chương 470: Pia tức! (2)
“Lão Nghiêm, ngươi cảm thấy lần này ai có thể thắng?” Hắn hỏi. Khóe miệng Nghiêm Khang run rẩy một cái, nghiêm túc nghĩ ngợi rồi chắc chắn nói: “Sử Huy là người thứ ba của trường ta, dù thực lực của Vương Đằng không kém nhưng thực đáng tiếc… Người thắng chắc chắn là Sử Huy!”
“Ta bội phục vì lão Nghiêm ngươi tự tin như vậy.” Bành Viễn Sơn nói.
“Hừ, ngươi hãy chờ xem.” Nghiêm Khang hừ nhẹ một tiếng nói.
…
Trên sân, Vương Đằng và Sử Huy đi lên sân đấu.
Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Sử Huy nhìn thấy Vương Đằng hai tay trống trơn, nói: “Ngươi có giấu viên gạch cũng vô dụng. Ta tuyệt đối không cho ngươi đánh lén ta, ta không có ngốc như Phí Ninh đâu.”
Vương Đằng: “...”
Thằng nhãi này lộ ra dáng vẻ đã suy tính kỹ càng, không sợ chút nào, nhưng ánh mắt cảnh giác kia đã hoàn toàn bán đứng đối phương.
Vương Đằng muốn cười, nhưng lại cảm thấy mình nên cho đối thủ đầy đủ sự tôn trọng, cho nên… ngừng lại!
Sử Huy đã xem Vương Đằng chiến đấu cùng Phí Ninh, Vương Đằng ra tay với tốc độ cực nhanh, Phí Ninh lại ở quá gần, mới không thể tránh né.
Giờ phút này, hắn đang không ngừng kéo giãn khoảng cách, đảo quanh Vương Đằng, tìm kiếm sơ hở.
Vương Đằng vẫn đứng tại chỗ, dù Sử Huy có di chuyển ra phía sau, cũng bất động, giống như không hề lo lắng sẽ bị đối phương đánh lén từ sau lưng.
“Lão Nghiêm, bạn học Sử Huy của trường các ngươi rất thận trọng.” Lầu hai khán phòng, Bành Viễn Sơn trêu chọc nói.
“Ở trận đấu võ đạo, thường thường thắng bại chỉ diễn ra trong nháy mắt, Sử Huy dùng nhiều thời gian tìm kiếm sơ hở cũng là bình thường.” Sắc mặt Nghiêm Khang không thay đổi nói.
Bành Viễn Sơn không nói gì nữa, Nghiêm Khang nói cũng có lý, vừa rồi hắn nói như vậy, chỉ vì muốn trêu chọc đối phương một chút thôi.
Trên sân đấu, Sử Huy đã đảo quanh Vương Đằng ba vòng nhưng vẫn chậm chạp không chịu ra tay.
Tham tướng Bạch đã sớm nhắm màn ảnh vào trận đấu của Vương Đằng, giờ phút này, không khí trong phòng livestream đầy vui mừng.
“Ha ha ha, không phải Sử Huy này bị viên gạch của Vương Đằng dọa sợ tới mức không dám ra tay chứ?”
“Số ba Đại học Kim Lân hèn nhát như vậy?”
“Sử Huy: nói bậy, đây là làm theo trái tim!”
“Sao ta lại cảm thấy Sử Huy có chút hèn ~ mọn ~”
“Hèn ~ mọn ~ phát dục, tạm biệt thời rong chơi!”
“Viên gạch uy vũ!”
“Viên gạch uy vũ!”
“Viên gạch uy vũ!”
…
Đúng lúc này, Sử Huy cũng có chút không chịu nổi, không nhịn được mở miệng nói: “Vì sao ngươi không ra tay?”
“Ta đang đợi ngươi ra tay mà.” Vương Đằng vô tội nói.
Sử Huy: “...”
Ta chờ ngươi, ngươi chờ ta?
Đại ca, chúng ta đang ở trong trận đấu võ đạo, không phải đang tham gia trò chơi nhàm chán tên là đợi chờ đâu!
Có thể nghiêm túc chút hay không?
Vốn hắn đã cực kỳ kiêng kị với viên gạch của Vương Đằng, nên muốn chờ Vương Đằng ra tay trước.
Ai biết Vương Đằng còn kiên nhẫn hơn hắn, trực tiếp trình diễn cho hắn xem sách lược hoàn mỹ ‘địch bất động ta bất động’.
Cái… con mẹ… nó!
Sử Huy chưa bao giờ cảm thấy muốn phát điên như vậy, đối mặt với Vương Đằng, còn chưa đấu võ nhưng hắn đã có một loại cảm giác cực kỳ vô lực.
“Móa nó, ăn của ta một đao!”
Sử Huy không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bùng nổ, một đao ngưng tụ ra đao mang khủng bố, từ rất xa bổ về phía Vương Đằng.
Ba thành đao thế!
Hắn trực tiếp vận dụng thế công mạnh nhất, muốn giải quyết Vương Đằng trong nháy mắt, không cho người này có cơ hội xuất thủ.
Ầm!
Đao mang mang theo khí thế cực kỳ mạnh mẽ đánh tới Vương Đằng.
Bề mặt sân đấu cứng rắn cũng vì vậy mà xuất hiện từng đường đao ngân, giống như muốn cắt hết thảy thành mảnh nhỏ.
“Thật mạnh!”
Những người xem chú ý tới bên này đều khiếp sợ không thôi, đây là thủ đoạn của võ giả sao? Lại có thể làm đến loại trình độ này?
Đoán chừng dưới dạng công kích này, người bình thường chỉ có một con đường chết!
Vèo!
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió lặng yên vang lên giữa âm thanh gầm rú của đao mang, người thường căn bản không thể nghe rõ.
Nhưng Sử Huy lại nghe được, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Rốt cuộc cũng chịu ra tay!”
Hắn nâng đao bổ về phía trước.
Keng!
Thanh đao chém trúng một vật thể kim loại, Sử Huy đã nắm chắc thắng lợi, chỉ cần đánh rơi viên gạch này, Vương Đằng sẽ là thịt cá mặc hắn xâu xé, không dậy nổi sóng gió gì.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn đột nhiên cứng ngắc.
“Thật nặng!”
Sử Huy cảm giác một loại lực lượng khủng bố khó có thể xuất hiện ở trận đấu cấp thấp truyền vào trong đao, thanh đao bị đập gãy, một vật thể hình chữ nhật ánh vàng rực rỡ đánh tới thẳng mặt.
Pia tức!
Pia tức!
Âm thanh chát chúa như thế, dư âm lượn lờ, không dứt bên tai!
Một viên gạch ánh vàng rực rỡ như dán ở chính giữa khuôn mặt Sử Huy, sau đó chậm rãi trượt xuống.
Coong!
Viên gạch rơi xuống mặt đất, trên khuôn mặt Sử Huy lập tức hiện ra một dấu ấn màu đỏ dài dài, có vẻ rất đẹp đẽ diễm lệ.
Khuôn mặt Sử Huy còn mang theo cảm xúc khó tin tưởng nổi, hắn ngạc nhiên vô cùng, nhưng ánh mắt đã mất đi tiêu cự, cả người ngã về phía sau.
Võ giả cấp Chiến Binh tứ tinh không đỡ nổi một viên gạch!
Rốt cuộc sức nặng của viên gạch này là bao nhiêu? Đại khái chỉ có những người được hưởng thụ loại đãi ngộ đặc thù này mới có thể hiểu được!
Cũng không biết có làm não chấn động hay không?
Hiện trường lập tức yên tĩnh, yên tĩnh này có chút quỷ dị. Giờ phút này, mọi người hoàn toàn không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình như thế nào.
Chỉ là ánh mắt nhìn Sử Huy, không nhịn được có chút thương hại.
Ở cuộc thi Võ Đạo hàng đầu cả nước, trong trận thi đấu được cả nước long trọng chú ý, lại bị người dùng viên gạch dán vào mặt, có lẽ sẽ trở thành bóng ma cả đời.
May mắn, hắn không phải người đầu tiên!
Hơn nữa không cần nghĩ cũng biết, hắn tuyệt đối không phải người cuối cùng!
Không khí trong phòng livestream của tham tướng Bạch đã tràn đầy sung sướng.
“2333 (ha ha ha), cười chết cha!”
“Sở thích của Vương Đằng rất quái đản!”
“Viên gạch vô địch!”
“Đây không phải sở thích quái đản, đây chính là phúc hắc*, có được không? Ha ha ha ha, cho phép ta cười một lát…”
*vẻ ngoài thiện lương bên trong hắc ám.
*vẻ ngoài thiện lương bên trong hắc ám.
“Sử Huy kia quá thảm, có dấu ấn màu đỏ trên mặt, đúng là vô cùng thê thảm mà!”