Chương 473: Người này thật khiến người ta cảm thấy khó chịu! (2)
Tại sao chỉ là một trận thi đấu thôi mà, có cần phải đánh đến tình trạng này không? Không phải ngươi chết thì là ta chết!
Mọi người vô cùng khiếp sợ, không nói lên lời trước những hình ảnh này.
Trước đây, người thường hiểu biết rất ít đối với võ giả, họ chỉ biết một số điều về võ giả thông qua internet. Rất nhiều video quy mô lớn, thậm chí là tin tức đều bị hạn chế, người thường căn bản không thể tiếp cận được.
Nhưng hiện tại, dường như sự kiểm soát đang dần được thả lỏng. Ví dụ như cuộc thi võ đạo đệ nhất này, cho phép người thường đến xem thi đấu, để họ nhìn thấy tận mắt những hình ảnh này.
Đồng thời cũng cho mọi người biết – thế nào là võ giả !
“Chuyện này quá kinh khủng!” Trong thính phòng, khuôn mặt của Điền Tiếu Tiếu có chút trắng bệch, lẩm bẩm.
“Ngươi nghĩ sao vậy, đây mới chính là thế giới võ giả thực sự.” Từ Uyển Đồng nói.
Điền Tiếu Tiếu trầm mặc nhìn Từ Uyển Đồng, sau đó lại nhìn về phía Lâm Sơ Hàm, kinh ngạc hỏi: “Sơ Hàm, sao ngươi không kinh ngạc chút nào vậy?”
“Ba của từng là võ giả.” Lâm Sơ Hàm cắn răng, nói.
Điền Tiếu Tiếu và Từ Uyển Đồng đều vô cùng kinh ngạc, các nàng đều cho rằng Lâm Sơ Hàm là con của một gia đình bình thường, nhưng họ không ngờ rằng ba của nàng lại là võ giả.
Chỉ là trước kia sao chưa bao giờ nghe thấy nàng nhắc tới?
Hai người nhìn nhau một cái, rồi nhìn vẻ mặt của Lâm Sơ Hàm, cuối cùng có mấy chữ cũng không nói ra thành lời.
…
Giờ phút này, Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai có chút trầm mặc, tuy rằng bọn họ đã sớm biết thế giới của võ giả vô cùng nguy hiểm, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy những hình ảnh như vậy thì lại càng hiểu sâu hơn.
Bây giờ bọn họ mới biết được sau lưng của võ giả ẩn giấu cái gì.
Máu me, tàn khốc, tử vong…
Những từ ngữ lạnh như băng hiện lên trong đầu của hai người, khi bọn họ nhìn về Vương Đằng thì trong lòng tràn đầy lo lắng.
Vương Đằng thật ra đã nhìn thấy nhiều rồi, hắn cũng đã từng thấy qua hiện trường còn bi thảm hơn, so với trận chiến trên lôi đài này thì nói thật có chút tiểu vu nhìn thấy đại vu.
Thời gian chậm rãi trôi đi, thi đấu đã kết thúc rồi nhưng Vương Đằng vẫn quay lại khu vực nghỉ ngơi, tìm một góc rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhặt các bong bóng thuộc tính rải rác xung quanh long sào.
“Nguyên lực hệ Hỏa x10”
“Nguyên lực hệ Thủy x5”
“Ngộ tính x12”
“Kiếm thể hệ kim x10”
…
“A, vậy mà lại có kiếm thế hệ kim!” Vương Đằng đột nhiên a một tiếng, một bong bóng thuộc tính thu hút sự chú ý của hắn.
Một loại kiếm thể thuộc tính khác!
Vương Đằng đã sớm sở hữu kiếm thể hệ kim hệ, nhưng mà hiện giờ hắn mới lĩnh ngộ được bảy thành, vẫn còn một khoảng cách dài để hắn có thể lĩnh ngộ kiếm ý.
Không ngờ trên sân thi đấu võ đạo này, hắn lại lần nữa đạt được loại kiếm thể thuộc tính này.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy khả năng lĩnh ngộ của mình đối với kiếm thể hệ kim hệ đã gần thêm một bước.
“Để xem còn có cái nào nữa không?”
Theo cảm ứng của niệm lực tinh thần, hắn tìm thấy lôi đài mà vừa rồi hắn lấy được thuộc tính kiếm thể hệ Kim hệ. Từ xa nhìn lại, hắn phát hiện trên lôi đài đang có một người quen đang chiến đấu.
Người quen này không phải ai khác mà chính là đàn chị Vạn Bạch Thu!
Trong nhiều ngày qua, Vương Đằng đã làm quen được với đám người Hàn Chú và Vạn Bạch Thu nên giờ phút này thấy nàng thi đấu thì hắn không khỏi nhìn xem.
Kiếm thế hệ kim hệ đến từ đối thủ của Vạn Bạch Thu, mà đối thủ của nàng, Vương Đằng cũng có chút ấn tượng, là thiếu tông chủ của Càn Nguyên Tông, Triệu Nguyên Võ.
Hắn cầm một thanh trường kiếm, bộc phát ra kiếm thể hệ Kim mạnh mẽ. Từng đạo kiếm khí màu vàng ngang dọc đan xen, giống như một cái lưới lớn bao phủ Vạn Bạch Thu, lưu lại từng vết máu trên người nàng.
Vương Đằng không khỏi nhíu mày.
Vạn Bạch Thu rõ ràng không phải là đối thủ của Triệu Nguyên Võ. Nhưng đàn chị này quá hiếu thắng, cho dù đã tới tình trạng này cũng không muốn dễ dàng nhận thua.
“Thực lực của Triệu Nguyên Võ đã đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh, đàn chị cơ bản không có phần thắng.” Vương Đằng thông qua đôi mắt Linh Thị đã nhìn ra thực lực của Triệu Nguyên Võ, âm thầm thở dài một tiếng, lắc đầu.
Trên lôi đài, Triệu Nguyên Võ bày ra bộ mặt hờ hững, lạnh nhạt nói:
“Nhận thua đi!”
Vạn Bạch Thu không trả lời, roi dài trong tay cuộn lên từng đợt sóng nước, ngưng tụ ra dáng dấp giống như một con mãng xà, đánh về phía Triệu Nguyên Võ.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình!” Triệu Nguyên Võ hừm nhẹ một tiếng, trên trường kiếm ngưng tụ ra kiếm quang màu vàng lộng lẫy.
Một kiếm chém ra!
Đầu và thân của con mãng xà kia mỗi thứ một nơi, roi dài của Vạn Bạch Thu dưới sự tấn công của hắn đã bị cắt thành hai đoạn.
Triệu Nguyên Võ thừa thắng xông lên, lại chém thêm một kiếm.
Vạn Bạch Thu lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng né tránh, nhưng đã quá muộn, chỉ có thể vận khởi nguyên lực để phòng ngự.
Sau đó, ngay lập tức nàng bị một kiếm này chém trúng, miệng phun ra máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài.
Bịch!
Vạn Bạch Thu đập mạnh xuống đất, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.
Hơi thở yếu ớt, nàng không đứng dậy được, trong mắt hiện lên nét ảm đạm, mở miệng dường như muốn nhận thua: “Nhận…”
Bịch!
Nhưng mà đúng lúc này, có một chân giẫm lên lưng của nàng.
Phụt!
Cả người Vạn Bạch Thu đều nghiêng về phía sau, vẻ mặt trắng bệch, lần thứ hai phun ra một ngụm lớn máu tươi.
“Triệu Nguyên Võ!” Giờ phút này, đám người Hàn Chú cũng chú ý trận đấu này. Thấy hình ảnh như vậy, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ phẫn nộ, trừng mắt nhìn Triệu Nguyên Võ.
“Nàng còn chưa nhận thua mà!” Triệu Nguyên Võ nhìn bọn họ, nhếch mép cười, nâng chân lên rồi lại một lần nữa dẫm xuống.
Bùm!
Một chân này làm cho Vạn Bạch Thu phun ra máu tươi, lâm vào hôn mê.
“Phế vật!” Triệu Nguyên Võ khinh thường cười, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, cọ vết dơ trên đôi giày vào lưng của Vạn Bạch Thu rồi lạnh lùng nói: “Thực lực như vậy sớm nhận thua là tốt rồi, vậy mà còn làm chậm trễ thời gian của ta, tự mình chuốc lấy cực khổ.”