Chương 474: Triệu Nguyên Võ luyện võ đến ngáo ngơ rồi!
“Khốn nạn!” Lời nói của hắn giống như kíp nổ làm lửa giận của đám người Hàn Chú trở nên lớn hơn. Trong khu nghỉ ngơi, Vương Đằng chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt lập lòe hàn quang, người này thật khiến người ta cảm thấy khó chịu!
Vạn Bạch Thu đã trọng thương, mất đi khả năng thi đấu, trọng tài bèn tuyên bố Triệu Nguyên Võ thắng trận.
Nhân viên y tế lập tức xông ra, nâng Vạn Bách Thu đi chữa trị.
Thông qua màn hình lớn, khán giả trông thấy rõ cảnh tượng này, tiếng bàn tán xôn xao cả lên.
“Tay Triệu Nguyên Võ này sao mà ác thế.”
“Ra tay nặng với con gái như thế đúng là điên rồi!”
“Cô bé kia rõ ràng đã nhận thua rồi mà tên này nghĩ gì vậy không biết?”
...
Cảm tình của mọi người đối với Triệu Nguyên Võ giảm mạnh, họ cảm thấy khó chịu, hành động ấy khiến người ta thấy sợ.
Nhưng Triệu Nguyên Võ chẳng thèm để tâm, đối diện với ánh mắt của mọi người, hắn đủng đỉnh bước xuống lôi đài.
Bên phía trường Quân đội Hoàng Hải, rất nhiều học sinh đã đi hết, chỉ còn Hàn Chú và Vương Đằng là còn nán lại trên đài thi đấu.
Hàn Chú tiến lên, chắn trước mặt hắn.
Triệu Nguyên Võ nhìn hắn, mặt mày tỉnh bơ: “Tránh ra!”
“Nàng đã không thế tái chiến, vì sao ngươi còn nặng tay như vậy!” Hàn Chú siết chặt tay, tức giận đến nghiến răng nói.
“Ha ha.” Triệu Nguyên Võ cười khẽ.
Đối mặt với sự chất vấn của Hàn Chú, vẻ mặt hắn hắn vẫn tỉnh như sáo, khinh bỉ nói: “Nặng tay? Các ngươi vẫn ngây thơ thế à? Ta không lấy mạng nàng là đã nhân từ lắm rồi, nếu như trên chiến trường thì ai quan tâm nàng sống hay chết, thực lực không đủ thì ngoan ngoãn nhận thua ngay từ đầu có phải tốt hơn không, sĩ diện làm cái gì, đáng nhẽ các ngươi phải cảm ơn ta vì đã giúp nàng nhận ra sự thật mới phải đó.”
“Ngươi!” Hàn Chú giận đến mức không nói lên lời.
Gã này thật là vô liêm sỉ!
Kiêu ngạo!
Không coi ai ra gì!
Hàn Chú chưa bao giờ gặp phải một người có thể khiến hắn nổi giận như thế, lửa giận trong lòng khó mà kìm nén nổi, gần như muốn bộc phát.
“Ngươi muốn đánh ta?” Triệu Nguyên Võ nhìn chằm chằm Hàn Chú rồi cười nói: “Thử động thủ xem nào?”
Hàn Chú đã gần như bùng nổ, nguyên lực tuôn ra, ngưng tụ trên hai nắm tay.
Triệu Nguyên Võ cúi đầu nhìn hai tay của hắn, khóe môi khẽ cong lên.
“Đánh đấm gì thì cuối cùng cũng gặp nhau trên lôi đài mà.” Bỗng nhiên, một giọng nói thản nhiên vang lên phía sau Hàn Chú.
Đồng thời, một bàn tay cũng đặt lên vai Hàn Chú.
“Vương Đằng!”
Hàn Chú tỉnh táo lại, nguyên lực trên hai tay chậm rãi tiêu tan.
“Ta biết ngươi.” Triệu Nguyên Võ nghiêng đầu nhìn Vương Đằng đứng phía sau, cười khẽ: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể đi đến cuối cùng sao?”
“À, biết đâu ai đó lại nói đúng thì sao.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Triệu Nguyên Võ nhìn chằm chằm Vương Đằng, nói: “Nếu như gặp ta trong trận đấu, ta sẽ cho ngươi biết trò mèo chung quy vẫn chỉ là trò mèo mà thôi, cống rãnh mà đòi sánh được với đại dương à.”
Nói rồi lướt đi qua hai người.
Vương Đằng và Hàn Chú không ngăn cản, nhìn hắn rời đi.
Sau đó hai người trở về khu vực nghỉ ngơi, chuẩn bị đi thăm Vạn Bạch Thu.
“Triệu Nguyên Võ không phải hạng tốt lành gì đâu.” Trên đường, Hàn Chú nói với Vương Đằng với vẻ mặt ngưng trọng.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu, không nói gì thêm.
Triệu Nguyên Võ kiêu ngạo, nhưng Vương Đằng không sợ, thực lực của hắn vẫn trên cơ đối phương.
Nếu thực sự đụng độ thì người bị củ hành chỉ có thể là Triệu Nguyên Võ.
Hai người đến phòng y tế, không chỉ các học sinh còn lại đang túc trực mà cả Bành Viễn Sơn cũng có mặt.
Nhân viên y tế đã sơ cứu, lúc này Vạn Bạch Thu còn đang hôn mê, xem ra bị thương rất nặng.
“Tên khốn Triệu Nguyên Võ, sao hắn có thể nặng tay như vậy!” Một cô gái khác trong đội giận dữ nói.
“Tên kia rất ngang ngược, rõ ràng là hắn cố ý.” Hàn Chú nói.
“Thực lực của hắn rất mạnh.” Đỗ Vũ nói với vẻ mặt khó coi.
Mọi người không khỏi im lặng.
Lúc này, Bành Viễn Sơn bỗng dưng cất tiếng: “Hàn Chú, nếu gặp phải tên Triệu Nguyên Võ kia, ngươi có nắm chắc không?”
“Tổng viện.” Hàn Chú nhìn Bành Viễn Sơn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Được, đừng để mất mặt Hoàng Hải chúng ta.” Bành Viễn Sơn gật đầu, sau đó dẫn đám người Đồng Hổ rời đi.
...
Buổi chiều, danh sách thi đấu xuất hiện trên màn hình lớn.
Vương Đằng đảo mắt một lượt, khi nhìn thấy tên mình thì không khỏi lắc đầu, đối thủ của hắn không phải Triệu Nguyên Võ.
“Đáng tiếc!” Hắn âm thầm thở dài.
Sau đó lại tìm kiếm tên của Triệu Nguyên Võ.
Rồi ánh mắt của hắn đọng lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Triệu Nguyên Võ : Hàn Chú
Không ngờ rằng hắn không đụng độ Triệu Nguyên Võ, nhưng Hàn Chú thì gặp phải.
“Thực lực của Hàn Chú... có chút thấp hơn.” Vương Đằng nhíu mày, lại thở dài.
Nhờ Linh Thị, hắn có thể thấy thực lực của Hàn Chú cũng đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh, nhưng vẫn kém Triệu Nguyên Võ một chút.
Hơn nữa, Triệu Nguyên Võ là thiếu tông chủ của Càn Nguyên tông, e rằng thân phận thâm sâu, phương diện này Hàn Chú không thể sánh bằng.
Thắng bại chỉ có thể trông vào chiến lực của hai người!
Nghĩ vậy, Vương Đằng đi về phía lôi đài cho trận chiến kế tiếp.
Lần này, đối thủ của hắn đến từ... Đại học số 1!
Hơn nữa còn là một nữ sinh.
Sự chú ý của đám đông lập tức đổ dồn lại đây, liệu Vương Đằng có thể đi tiếp được hay không?
Đối thủ lần này của hắn đến từ Đại học số 1, hơn nữa, dựa theo tư liệu hiển thị thì thực lực của đối phương xếp top 5 tại Đại học số 1.
Tham tướng Bạch hướng ống kính về phía lôi đài nơi Vương Đằng đang đứng, lặng lẽ nói với người xem trong phòng livestream: “Các vị đại lão, các ngươi cảm thấy Vương Đằng và Mao Na của Đại học số 1, ai mạnh hơn?”
Một loại bão bình luận chạy qua.
“Đại học số 1 rất mạnh, tuy ta rất muốn xem trận đấu của Vương Đằng, nhưng cứ có cảm giác thấp thỏm.”
“Không hiểu vì sao, ta lại có cảm giác không giải thích được rằng Vương Đằng sẽ thắng!”
“Kẻ cuồng gạch, thiên hạ vô địch!”
“Kẻ cuồng gạch cái shit!”
Xem tới đây, tham tướng Bạch chợt nảy ra ý tưởng, hắn hỏi: “Nếu, ta nói là nếu nhé, thực lực của Vương Đằng mạnh hơn Mao Na, các ngươi có cảm thấy Vương Đằng sẽ táng gạch vào Mao Na không?”