Chương 492: Hệ Băng… võ giả song hệ!
Bên phía Vương Đằng thì bốc lên một ngọn lửa đỏ đậm vờn xung quanh hắn, cuối cùng hóa thành đôi cánh rực lửa đỏ ở trên lưng. Cuồng phong lướt qua, mái tóc tung bay!
Đôi cánh lửa đỏ vỗ cánh nâng hắn từ từ lên giữa không trung, đối diện với La Thành ở phía bên kia.
Trọng tài cạnh đó trông thấy cảnh tượng này thì không khỏi chép miệng, trong lòng xúc động không thôi: “Quả là một thế hệ trẻ đáng kinh ngạc!”
Người xem bốn phía cũng ồ lên trước cảnh tượng ấy, khuôn mặt không giấu được sự kinh ngạc, rung động và đủ mọi biểu cảm, vô cùng phức tạp.
Trên lôi đài, đôi cánh của hai người chớp động, hóa thành thác ánh sáng nhắm thẳng về phía đối phương.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Âm thanh dữ dội của cuộc giao tranh lập tức vang vọng.
Bên trong tàn ảnh, hai người quyền đi chưởng lại, thân thể va chạm nhau phát ra tiếng động cực lớn.
Tốc độ của họ quá nhanh, biến hóa liên tục giữa không trung, nếu không phải đại lôi đài thì cơ bản không thể phát huy được.
Rầm!
Bỗng nhiên, một bóng người bị đập vào mặt đất.
Chính là La Thành!
Hắn bị một quyền của Vương Đằng đập xuống và bắn phăng vào sàn lôi đài, gây ra tiếng nổ lớn.
Giữa làn bụi mịt mù, La Thành lau vết máu ở khóe môi, ánh mắt không mảy may dao động, chân đạp một cái, lần thứ hai hóa thành luồng ánh sáng xanh xông thẳng về phía Vương Đằng.
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây trường thương tỏa hào quang lạnh lẽo, nhắm thẳng lên bầu trời.
Vương Đằng đứng trên không, ánh mắt kiên định, tùy ý giơ một ngón tay ra.
Vèo!
Một luồng hào quang rực cháy bắn ta từ ngón trỏ của hắn!
Thương Viêm chỉ!
Sắc mặt La Thành khẽ biến.
Ngay sau đó, hào quang rực cháy vô cùng chính xác đụng trúng mũi thương của hắn.
La Thành chỉ cảm thấy trường thương trong tay đột ngột chấn động, khiến tay hắn rung lên suýt thì rơi khỏi tay.
“Đòn tấn công mạnh quá!
“Đây là chiến kỹ loại chỉ pháp!”
Vẻ mặt La Thành tỏ ra ngưng trọng, thân hình lóe lên, thụt lùi ra xa, cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Vương Đằng vừa thi triển chiến kỹ loại chỉ pháp, đây là một loại chiến kỹ vô cùng khan hiếm, kể ra thì xấu hổ nhưng ta cũng chưa được gặp mấy lần, hôm nay thật khiến mọi người được mở mang tầm mắt.” Bình luận viên dõng dạc nói.
Vương Đằng không sử dụng Thương Viêm chỉ nữa, mà lấy thần binh Ma Khuyết ra, sau đó vẫy tay với La Thành.
Trận đấu này, hắn muốn thắng sao cho thật đẹp! Muốn áp đảo La Thành về mọi mặt!
Chỉ có như vậy mới khiến La Thành biết rằng, Tiếu Nam Phong không bằng Đàm Đài Tuyền, và hắn với tư cách là đồ đệ của Đàm Đài Tuyền, thì La Thành cũng không phải đối thủ của hắn.
Thấy động tác của Vương Đằng, La Thành nhíu mày.
Đây là sự khiêu khích trắng trợn!
Hắn nheo mắt lại, không nói không rằng, đôi cánh sau lưng chớp động, hóa thành một vệt bóng phi thẳng về phía Vương Đằng.
Vương Đằng vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, cầm theo Ma Khuyết, cũng hóa thành một vệt sáng đâm thẳng vào La Thành.
Rầm!
Hai binh khí va chạm nhau, nguyên lực khổng lồ bùng nổ.
Tiếng động dữ dội vang vọng khắp tứ phía!
Bản thân hai người ở giữa không trung, một người bọc kín nguyên lực xanh lam, một người quấn quýt lửa đỏ, hệt như họ đã hóa thành hai quả cầu ánh sáng đỏ và xanh không ngừng quấn quýt lấy nhau.
“Mạnh quá!”
“Cả hai người họ đều mạnh vãi!”
“Trận này còn hấp dẫn hơn cả trận Vương Đằng đấu với Triệu Nguyên Võ lần trước.”
“La Thành không hổ là nhân vật hàng đầu của trường Quân đội Hạ Đô, thực lực này e là ít ai ở thế hệ trẻ có thể sánh bằng.”
...
Khán giả không thốt nổi thành lời, ai cũng mắt tròn mắt dẹt xem trận thi đấu, không nỡ chớp mắt lấy một cái vì sợ bỏ lỡ khoảnh khắc thi đấu gay cấn.
Hai người Vương Đằng không ngừng thay đổi vị trí ở trên đại lôi đài, mỗi lần lắc mình lướt từ bên này sang bên kia là ánh mắt của người xem lại hoa lên đi tìm, có khi họ không thể theo kịp tốc độ của hai người, nhoắng cái đã không nhìn thấy người đâu.
Lúc này, phía trên không của lôi đài, Vương Đằng cầm cây vũ khí khổng lồ trong tay, dồn sức một lúc lâu rồi quật từ sau ra trước, hung hăng nện vào La Thành.
Sức mạnh khủng bố bùng nổ trong nháy mắt!
Bùm!
Một tiếng vang cực lớn vang lên.
Vẻ mặt La Thành biến sắc, sau đó hắn bị đập mạnh xuống đất hết như một vì sao băng.
Rầm!
Toàn bộ lôi đài gần như rung chuyển.
Trên lôi đài lập tức xuất hiện một cái hố sâu với những vết nứt như mạng nhện bốn xung quanh, mà La Thành thì nằm chình ình hình chữ đại ở chính giữa cái hố đó.
Ồ!
Đám đông há hốc mồm.
Dữ dằn quá!
Không ngờ Vương Đằng là người như thế.
Sao có thể bạo lực như vậy chứ, chả dịu dàng một chút nào.
Rất nhiều nữ sinh tại đó mắt sáng lên như sao, bạo lực vậy cũng không có gì không tốt, càng dữ dội bao nhiêu thì càng có cảm giác mạnh mẽ bấy nhiêu!
Nom thì như thư sinh mà thực tế thì cực chất đàn ông!
Gấp đôi trải nghiệm quả là hết sảy…
Còn về La Thành.
Hắn thật là... đáng thương!
Lần thứ hai bị đập sấp xuống đất, tư thế còn khá là chật vật, nhìn thôi đã biết là rất đau rồi!
Lôi đài cứng thế mà còn nứt toác cả ra đủ thấy lực đánh không nhẹ chút nào.
Nhưng mọi người nhanh chóng thấy La Thành lại ngoan cường leo lên, hắn lắc đầu, quỳ một gối, chống trường thương lên đất, đầu rũ xuống không thấy rõ nét mặt.
Uỳnh!
Đột nhiên, một luồng khí thế càng thêm mạnh mẽ bùng lên từ người hắn và liên tục gia tăng.
Dưới võ đài, Cơ Tu Minh đang ngồi ở vị trí khán giả cũng thay đổi sắc mặt, không khỏi ngồi thẳng dậy.
“Sức mạnh này…”
Trên khuôn mặt Cơ Tu Minh lộ vẻ nghiêm túc, lúc này đây hắn cảm nhận được sự uy hiếp đến từ La Thành.
Tay La Thành này thực sự là một đối thủ không tồi!
Giờ hắn cũng rất tò mò, không biết ai sẽ là người đi đến cùng trong trận đấu giữa La Thành và Vương Đằng này?
Dù sao cũng chỉ có người đi đến cùng mới có thể gặp được hắn!
Nhậm Kình Thương thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, ngồi khoanh tay như không thèm để ý.
Thế nhưng dù hắn luôn trưng dáng vẻ ‘ta mới là vô địch’, thì thực tế hắn cũng không để lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào của trận đấu.
Trên lôi đài.