Chương 506: Kiểm kê sau trận đấu, trở về Đông Hải (2)
Thiên phú cao cấp, tốc độ tu luyện sẽ gấp mấy lần thiên phú trung cấp, lại gấp hơn mười lần thiên phú cấp thấp. Đám người Cơ Tu Minh và Nhậm Kình Thương tại sao lại được gọi là thiên tài, đó là vì thiên phú của bọn họ cực cao, so với võ giả bình thường tốc độ tu luyện càng nhanh hơn, năng lực lĩnh ngộ càng mạnh hơn. Bây giờ, Vương Đằng có hai loại thiên phú cao cấp này, tốc độ tu luyện nguyên lực hệ Băng và nguyên lực hệ Lôi của hắn tuyệt đối không chậm.
Mặt khác, Vương Đằng trả lại rất nhiều thuộc tính thiên phú kiếm pháp cao cấp mà đã nhặt được từ Cơ Tu Minh.
Thiên phú kiếm pháp của Cơ Tu Minh khủng bố, thuộc tính thiên phú kiếm pháp mà hắn rơi xuống đương nhiên cũng không ít. Trong trận đầu giữa Vương Đằng và hắn cũng đã thu hoạch rất lớn.
Bây giờ Vương Đằng cảm giác được sự lĩnh ngộ của bản thân đối với các loại kiếm pháp dường như nâng cao một bước, chỉ cần vừa đụng vào kiếm là đã có một loại dục vọng muốn biểu đạt không nói ra thì không thoải mái.
Nói tóm lại, lần thi đấu này Vương Đằng không phí công, quán quân hay là hạng hai không quan trọng, chủ yếu nhất vẫn là thu hoạch những thuộc tính này!
Đương nhiên, giải thưởng của quán quân cũng vô cùng phong phú.
Trong đó bao gồm ba mươi nghìn nguyên thạch trung phẩm Hoàng giai, một thanh kiếm cấp thất tinh khác, một lọ đan dược tu luyện cấp ngũ tinh.
Những thứ này tuy đối với Vương Đằng thì có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng nếu là đưa cho võ giả khác tuyệt đối sẽ là một khoản tài nguyên xa xỉ.
…
Mấy tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay Đông Hải.
Vương Đằng và đám người Hàn Chú đi xuống máy bay, chuẩn bị trở về trường học.
Đồng thời, đám người Tiêu Vân Phàm của đại học Đông Hải cũng vừa mới bước xuống từ một chiếc máy bay chở khách khác.
Thời gian bọn họ rời khỏi Hạ đô gần như là giống với đám người Vương Đằng, chỉ là không ngồi cùng một chiếc máy bay mà thôi.
Đám người của trường Quân đội Hoàng Hải có chuyên cơ đưa đón, nhưng nhóm Tiêu Vân Phàm thì không có đãi ngộ như vậy.
Mà Lâm Sơ Hàm và Điền Tiếu Tiếu cũng lên chiếc máy bay chở khách này, nhà của Từ Uyển Đồng ở Hạ đô, đã đi nghỉ đông, vì thế không có ai trở về Đông Hải nữa, giờ phút này chỉ có hai người họ.
Hai người xuống máy bay, Lâm Sơ Hàm đang thúc giục: “Đi mau đi mau!”
“Sợ gì, học trưởng Tiêu còn có thể ăn chúng ta được hay gì.” Điền Tiếu Tiếu hiển nhiên biết vì sao mà Lâm Sơ Hàm lại tránh như rắn rết như vậy, không khỏi cười trộm nói.
“Ngươi không hiểu, rất phiền.” Lâm Sơ Hàm bất đắc dĩ nói.
“Ta nói này, ngươi trực tiếp lấy anh giai Vương Đằng ra là được, bảo đảm học trưởng Tiêu không dám đến dây dưa nữa.” Điền Tiếu Tiếu nói.
“Ừm, vậy ta dùng thân phận gì đây.” Trong đầu Lâm Sơ Hàm không nhịn được mà hiện ra dáng vẻ được hơn vạn người chú ý trên sân trong trận đấu đó. Cho dù nàng vẫn luôn vô cùng tự tin, cảm giác bản thân không thua bất cứ kẻ nào nhưng bây giờ cũng có một loại cảm giác vô lực.
“Đương nhiên là thân phận bạn gái.” Điền Tiếu Tiếu nói một cách đương nhiên.
“Ai là bạn gái của hắn, ai da, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, đi mau đi.” Lâm Sơ Hàm lôi kéo Điền Tiếu Tiếu đang muốn rời đi ngay lập tức.
Nhưng không như mong muốn, đúng lúc này, âm thanh của Tiêu Vân Phàm vang lên từ phía sau.
“Học muội Lâm!”
Lâm Sơ Hàm tức khắc muốn che mặt lại, nàng làm bộ không nghe thấy, lôi kéo Điền Tiếu Tiếu chen vào trong nhóm người, nhưng chưa đi được mấy bước thì đám người Tiêu Vân Phàm đã đi theo đến.
“Học muội Lâm, đi nhanh như vậy làm gì thế, các ngươi phải về trường học sao? Chúng ta có xe đang đợi ở bên ngoài rồi, không thì đi cùng nhau?” Tiêu Vân Phàm còn chưa biết Lâm Sơ Hàm vẫn đang trốn hắn, khuôn mặt tràn đầy tươi cười đi tới nói.
“Không được rồi học trưởng, bọn ta không trở về trường học, đã nghỉ rồi, bọn ta định đi về nhà.” Lâm Sơ Hàm hơi khó xử nói.
“Vậy cũng không sao, bọn ta có thể kêu tài xế đưa các ngươi về nhà trước.” Tiêu Vân Phàm kiên nhẫn nói.
“Sao mà ta không biết ngượng…” Lâm Sơ Hàm không chút nghĩ ngợi chuẩn bị từ chối.
“Lâm Sơ Hàm?”
Lúc này, một âm thanh bỗng nhiên vang lên từ trong nhóm người bên trái.
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Tiêu Vân Phàm tức khắc hơi thay đổi, hắn thật sự vô cùng quen thuộc âm thanh này, đến chết cũng không quên được.
Khi Tiêu Vân Phàm đang rơi vào hồi ức không đẹp nào đó thì trong mắt Lâm Sơ Hàm lại hiện lên sắc thái vừa vui mừng vừa bất ngờ.
Sau đó quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới từ đằng xa, rõ ràng chính là Vương Đằng.
Mà ở phía sau Vương Đằng, đám người Hàn Chú của trường Quân đội Hoàng Hải theo sát phía sau.
“Thật đúng là ngươi, ta còn tưởng là nhìn nhầm rồi.” Vương Đằng nhìn Lâm Sơ Hàm, hơi ngạc nhiên nói.
“Ta đi Hạ đô xem thi đấu.” Lâm Sơ Hàm cười nói.
Vương Đằng bừng tỉnh gật đầu, sau đó nói: “Muốn về hả? Ta đưa ngươi về.”
“Được!” Lâm Sơ Hàm trực tiếp gật đầu trả lời.
“Vậy đi thôi.” Vương Đằng xoay người chuẩn bị rời đi, sau đó giống như là mới vừa chú ý tới đám người Tiêu Vân Phàm, ngạc nhiên nói: “Ơ, đây không phải là học trưởng Tiêu của đại học Đông Hải sao? Sao ngươi cũng ở đây, chúng ta rất có duyên phận đó.”
Duyên phận cái shit!
Quả thực là nghiệt duyên!
Tiêu Vân Phàm cảm giác đầu đau âm ỉ, trong lòng chửi thề.
Nhưng đối mặt Vương Đằng, hắn cũng cười gượng một tiếng, nói: “Ồ, ha ha, học đệ Vương Đằng, chúng ta cũng vừa mới trở về từ Hạ đô, vừa lúc đụng phải trên đường thôi.”
“Là như vậy sao, lại nói thi đấu mới vừa kết thúc, học trưởng Tiêu chắc hẳn phải đi về nghỉ ngơi hẳn hoi, dưỡng thương, vậy thì ta không nói linh tinh với ngươi nữa!” Vương Đằng lười nói nhảm với hẳn, nói thẳng.
“Ha ha, học đệ Vương Đằng nói rất đúng, bọn ta đúng là phải đi về nghỉ ngơi hẳn hoi một chút.” Tiêu Vân Phàm ngượng ngùng nói.
“Vậy bọn ta cáo từ trước!” Vương Đằng không nói gì nữa, chắp tay với hắn sau đó dẫn đám Lâm Sơ Hàm xoay người rời đi.
Đợi đến khi mấy người đó đi xa, sắc mặt Tiêu Vân Phàm dần dần trở nên khó coi, từ thái độ của Lâm Sơ Hàm hắn đã biết là hắn không có cơ hội.