Chương 507: Dáng vẻ đó quả là giống ma quỷ!
Nếu đổi thành người khác, hắn có thể đi tranh giành một chút, nhưng nếu người này là Vương Đằng thì hắn căn bản không có lòng tin đi tranh giành, cũng… không dám đi tranh. Mẹ nó, tên kia đừng nhìn dáng vẻ giống như rất dễ nói chuyện, hắn ra tay thật sự rất ghê gớm!
Nhưng hắn nhớ rõ lúc ấy Vương Đằng nở nụ cười, nói sẽ nhẹ một chút, kết quả lại gọi cho hắn một đống gạch, dáng vẻ đó quả là vô cùng giống ma quỷ.
“Tên này còn thật sự kiêu ngạo, không phải là giành được ngôi quán quân sao, về sau như nào thì lúc khác nói đi, hơn nữa Lâm Sơ Hàm là hoa khôi của đại học Đông Hải chúng ta, dựa vào gì mà để hắn được hời.” Bên cạnh có học sinh của đại học Đông Hải nhìn không nổi, lập tức không phục nói.
Tiêu Vân Phàm nghe vậy, trên mặt không khỏi nở một nụ cười khổ.
Không phải là ngôi quán quân?
Hắn còn dám nói vậy.
Tiêu Vân Phàm liếc nhìn bạn học bên cạnh, trong lòng lắc đầu, cái tên này vẫn còn rất ngây thơ.
Người cấp bậc đại lão chú ý giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc không biết có bao nhiêu, một khi giành được ngôi quán quân chính là lọt vào ánh mắt của những đại lão này, sức nặng của chức quán quân này sao có thể bình thường được.
Hơn nữa Vương Đằng giành quán quân, trường Quân đội Hoàng Hải nhất định càng coi trọng hắn hơn, về sau tất sẽ sắp xếp cho hắn tiến vào quân đội để phát triển, thậm chí còn trải phẳng con đường cho hắn.
Mà những học sinh bình thường như bọn hắn thì sao, con đường thông thường là lăn lộn mấy năm trong các thế lực lớn, về sau có lẽ có thể lăn lộn đến một thân phận cao cấp, khá hơn chút nữa thì chẳng qua là tiến vào trong thể chế, có lẽ cũng sẽ có chút phát triển.
Nhưng so sánh giữa hai bên, hoàn toàn không ở cũng một cấp độ.
Bàn về thiên phú, bọn họ càng không thể so, đối phương chính là thiên tài đã đánh bại một thế hệ trẻ tuổi của cả nước, là thiên kiêu đứng ở đỉnh núi của thế hệ này. Ngay cả nhân vật lớn như Bộ trưởng Bộ Giáo dục cũng ôm mong đợi rất lớn với Vương Đằng, nói hắn có thể vào cấp Chiến Tướng.
Một võ giả cấp Chiến Tướng thì đại diện cho cái gì?
Đó gần như là nhóm người mạnh nhất thời đại này, bọn họ có địa vị tối cao, có tài phú và tài nguyên vô số, võ giả bình thường so sánh với bọn họ như một người trên trời một người dưới đất.
Tiêu Vân Phàm không nói gì nữa, người bạn học này vừa nãy cũng coi như là bất bình vì hắn, nếu hắn phản bác lại thì nhất định sẽ cãi nhau làm hai bên đều không vui.
Có vài lời hắn không thể nói, có vài việc cũng không phải là nói thì có thể hiểu được, chung quy cũng phải ra xã hội đi vật lộn đánh bò một phen thì mới có thể thật sự hiểu được.
…
Trên xe, Vương Đằng nói với Lâm Sơ Hàm: “Sao ngươi lại đi cùng với tên đó?”
Lâm Sơ Hàm còn chưa nói gì Điền Tiếu Tiếu đã chen vào nói: “Trên máy bay đụng phải, vẫn luôn đi theo bọn ta không bỏ.”
“Hai cô gái nhỏ các ngươi vẫn cách xa hắn một chút đi, tên Tiêu Vân Phàm kia không phải là người tốt bụng gì.” Vạn Bạch Thu ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.
“Không thể nào, ta xem học trưởng Tiêu bình thường vẫn là một người rất tốt mà.” Điền Tiếu Tiếu thấy Vạn Bạch Thu nói như vậy, tức khắc có hơi không vui, Tiêu Vân Phàm dù sao cũng là học trưởng đại học Đông Hải của các nàng, người ngoài nói bậy hắn trước mặt các nàng, các nàng cũng rất khó chịu.
“Khà khà, đó là vì các ngươi còn chưa thấy được bộ mặt khác của hắn.” Vạn Bạch Thu cười mỉa: “Nếu có một ngày các ngươi đi dị giới, và còn làm cộng sự với hắn ta thì tự nhiên sẽ hiểu được hắn suy tính ghê gớm cỡ nào.”
Điền Tiếu Tiếu thấy nàng nói chắc chắn như vậy, tức khắc có hơi chần chờ: “Thật sự là như thế sao?”
“Lừa ngươi ta có lợi gì, chẳng qua là nhắc nhở ngươi một câu thôi, có nghe hay không là tùy ngươi, mấy bé gái có kinh nghiệm sống chưa nhiều như các ngươi đụng phải hắn cẩn thận bị ăn tới mức xương cốt cũng chẳng còn.” Vạn Bạch Thu nói xong rồi không để ý tới Điền Tiếu Tiếu nữa.
“Các ngươi tự cân nhắc trong lòng là được.” Vương Đằng nói.
Lâm Sơ Hàm và Điền Tiếu Tiếu liếc nhìn nhau, gật đầu, cuối cùng cũng không nói câu không phục gì nữa.
Vương Đằng đưa hai người Lâm Sơ Hàm về nhà trước.
Lâm Sơ Hàm xuống xe, hơi lo lắng nhìn thoáng qua Vương Đằng, giải thích: “Giữa ta và học trưởng Tiêu không có gì, chỉ đơn thuẩn là trên máy bay đụng phải, sau đó hắn vẫn luôn đi theo…”
“Sợ ta hiểu lầm à.” Vương Đằng trêu chọc.
“Ta nói tùy tiện vậy thôi, tùy ngươi hiểu sao thì hiểu.” Hai tai Lâm Sơ Hàm ửng đỏ, xoay người chạy đi.
Vương Đằng bật cười lắc đầu, sau đó trở lại xe, trở về trường học.
“Học đệ Vương Đằng, bạn gái nhỏ của ngươi à.” Vạn Bạch Thu nháy mắt ra hiệu với hắn nói.
“Thật là hâm mộ mà, mới năm nhất đại học đã có bạn gái rồi, lại còn là loại cấp bậc hoa khôi của trường nữa chứ.” Hàn Chú nghiêm túc cảm thán.
“Không ngờ tới ngươi lại là một học trưởng như vậy.” Vương Đằng nói.
“Học trưởng như ta thì cũng là đàn ông mà.” Hàn Chú khổ sở nói.
“Học tỷ Vạn chắc là không có bạn trai đi, không thì suy xét xem sao.” Vương Đằng cười khà khà nói.
“Ha ha, cho dù ta độc thân cả đời cũng không tìm loại đàn ông không thú vị như này.” Vạn Bạch Thu cười mỉa nói.
“…” Hàn Chú.
Vương Đằng cười ha ha.
Sau khi mấy người trở về trường học đã bị Bành Viễn Sơn kêu qua.
Đám người Bành Viễn Sơn đã chờ từ rất lâu, nhìn thấy đám Vương Đằng mở miếng nói: “Giải thi đấu Võ đạo lần thứ nhất toàn quốc này các ngươi đã làm trường học vẻ vang rồi, ta ghi công cho các ngươi. Bây giờ trường học đã nghỉ đông, vì giải thi đấu Võ đạo này làm chậm trễ không ít thời gian, sắp bước qua năm mới rồi, đều trở về với người nhà đi, vui vẻ đón năm mới, có chuyện gì thì để học kì sau lại sắp xếp.”
“Sắp ăn tết rồi!” Lúc này Vương Đằng mới nhận ra, thảo nào lúc vừa mới về, trên đường dường như rất náo nhiệt, trên mặt mọi người đều là nụ cười.
Mọi người tức khắc nóng lòng về nhà, nói lời tạm biệt với nhau xong thì lần lượt rời khỏi trường học, mỗi người về nhà của mình.