Chương 511: Chữa lành. (2)
“Ừm.” Lâm Sơ Hạ gật đầu, nhìn nụ cười mỉm thản nhiên trên gương mặt Vương Đằng, lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, dẫn dắt nguyên lực hệ Độc theo tuyến đường trong Phệ Nguyệt Độc kinh, bắt đầu tu hành.
Lâm Sơ Hạ tiêu tốn mười mấy phút mới dần dần tiến vào trạng thái tu luyện. Vương Đằng dán một bàn tay trên lưng nàng, cảm ứng nguyên lực hệ Độc chảy trong cơ thể nàng, phòng ngừa xuất hiện sai lầm.
May mà thiên phú của Lâm Sơ Hạ rõ ràng không tệ, lần đầu tiên tu luyện còn chậm chút, nhưng cũng không xuất hiện vấn đề. Nguyên lực hệ Độc trong cơ thể nàng đều lưu chuyển đến tứ chi bách hài theo tuyến đường của công pháp, sau đó chậm rãi hợp vào trong nguyên hạch.
Vương Đằng thở phào một hơi, xem ra mọi việc thuận lợi trong tưởng tượng của hắn.
Nhìn thấy hắn buông tay xuống từ trên lưng Lâm Sơ Hạ xuống, Lâm Sơ Hàm khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
“Yên tâm đi, mọi chuyện đều rất thuận lợi.” Vương Đằng nói.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Lâm Sơ Hàm và bà Lâm lập tức thở phào một hơi.
Sau đó, cha người lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh, ánh mắt Vương Đằng đảo qua bốn phía, không ít bong bóng thuộc tính rải rác trong phòng.
Nguyên lực hệ Độc x12.
Yêu Liên độc thể x5
Nguyên lực hệ Độc x15
Nguyên lực hệ Độc x20
Yêu Liên độc thể x8
....
Nhặt!
Từng bong bóng thuộc tính dung nhập thân thể của Vương Đằng, khiến nguyên lực hệ Độc của hắn tăng lên không ít, Yêu Liên độc thể cũng càng thêm hoàn thiện.
Nguyên lực hệ Độc: (tứ tinh)
Yêu Liên độc thể: 0
....
Sau hơn một tiếng, Lâm Sơ Hàm bỗng thấp giọng kinh ngạc hét lên: “Các ngươi mau nhìn mặt của Sơ Hạ.”
Vương Đằng đã sớm chú ý tới sự thay đổi của Lâm Sơ Hạ, vết bớt độc trên mặt nàng đang chậm rãi thu nhỏ lại, dần dần khôi phục thành trạng thái bình thường.
Bà Lâm nắm chặt tay Lâm Sơ Hàm, ngừng thở, vô cùng khẩn trương, dường như sợ quấy rầy sự thay đổi của Lâm Sơ Hạ.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Lại qua một tiếng, vết bớt độc trên mặt Lâm Sơ Hạ hoàn toàn biến mất, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp giống Lâm Sơ Hàm đến bảy tám phần, hồng hào bóng loáng, không nhìn ra dáng vẻ xấu xí ban đầu.
Lâm Sơ Hạ phun ra một ngụm khí dài, chậm rãi mở mắt.
“Sơ Hạ!” Bà Lâm kích động nhìn dáng vẻ con gái, đôi mắt lại ngân ngấn nước.
“Mẹ, chị, ta….” Từ biểu cảm trên mặt bọn họ, Lâm Sơ Hạ nhìn ra điều gì, nhưng vẫn cực kỳ thấp thỏm.
Lâm Sơ Hàm vội vàng chạy ra khỏi phòng. Một phút sau, nàng lấy một cái gương đến. Trước kia bởi vì dáng vẻ xấu xí của mình, Lâm Sơ Hạ vô cùng tự ti, bởi vậy phòng của nàng chưa từng có gương.
Đối mặt với chiếc gương mà Lâm Sơ Hàm lấy tới, Lâm Sơ Hạ không dám tiếp nhận, cũng không dám liếc mắt một cái.
Lâm Sơ Hàm gật đầu với nàng, giống như cho nàng niềm tin.
Lâm Sơ Hạ lại nhìn Vương Đằng và bà Lâm, thấy được sự cổ vũ từ trên mặt bọn họ, sau đó mới lấy dũng khí, cầm gương, nhìn dáng vẻ của mình được phản chiếu trong đó.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy một khuôn mặt sáng bóng xinh đẹp, đôi mắt mở lớn, trên gương mặt xinh đẹp đó tràn ngập vẻ khó có thể tin, sau đó lại lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng. Vẻ mặt nàng không ngừng thay đổi, rất phức tạp.
Lâm Sơ Hạ sờ mặt mình, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Cha mẹ con lập tức ôm lấy nhau, vừa khóc vừa cười, giống như muốn trút ra hết khổ sở mấy năm nay.
Vương Đằng yên lặng ra khỏi phòng, để lại không gian cho bọn họ.
Hắn mới vừa đi ra khỏi phòng, đã nhìn thấy một bóng đen chợt lóe qua ở cửa phòng cuối hành lang.
Vương Đằng chần chờ một chút, vẫn đi qua, đẩy cửa đi vào, lại một lần nữa gặp được người đàn ông trung niên suy sụp tinh thần…. cha của Lâm Sơ Hàm!
Hắn ngồi trên xe lăn, bốn phía bày đầy bình rượu.
Lúc Vương Đằng tiến vào, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn một cái.
Trong phòng rơi vào im lặng, qua một lúc lâu, một âm thanh khàn khàn mới vang lên:
“Cám ơn!”
Vương Đằng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ: “Nên làm.”
....
Một lát sau, Vương Đằng đi ra khỏi phòng, cha người Lâm Sơ Hàm cũng điều chỉnh tâm trạng xong, đi ra khỏi phòng Lâm Sơ Hạ.
“Sao ngươi đi ra từ phòng cha của ta?” Lâm Sơ Hàm kinh ngạc hỏi.
“Ta chúc tết chú, không được à.” Vương Đằng nói.
“Thật à? Cha ta….” Lâm Sơ Hàm tràn đầy nghi hoặc, nhưng nàng hiểu rất rõ tình huống của cha mình, quanh năm suốt tháng không ra khỏi phòng một lần, huống chi là nói chuyện với người khác.
Bà Lâm và Lâm Sơ Hạ cũng nghi hoặc nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng cũng không đùa nữa, nói ra tình huống nhìn thấy trước đó cho cha mẹ con Lâm Sơ Hàm.
Một sợi mềm mại lập tức lộ ra trong mắt bà Lâm: “Lão già này, vẫn còn biết quan tâm con gái.”
Mấy năm nay, gánh vác cả nhà đều đặt trên người nàng, nếu nói trong lòng không oán giận, thì tuyệt đối là giả.
Nhưng hiện tại con gái lớn thi vào trường đại học trọng điểm như Đại học Đông Hải, bệnh lạ của con gái nhỏ cũng được chữa khỏi, sau này có thể sống giống như người bình thường, lại càng không cần tiêu tốn lượng tiền lớn đi chữa trị nữa. Tâm bệnh của nàng đã vơi đi hơn phân nửa.
Cho dù ông Lâm không có cách nào khôi phục, sau này nàng cũng có thể dựa vào chính mình chống đỡ gia đình này.
“Cha ta…. Cũng không dễ dàng.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Đúng đó, mẹ, mấy năm nay trong lòng cha chắc chắn cũng không dễ chịu, ngươi đừng trách hắn.” Lâm Sơ Hạ cũng nói.
“Được, được, có hai người các ngươi, ta cũng lười trách hắn.” Bà Lâm nói.
“Thật ra với kỹ thuật chữa bệnh hiện tại, làm ra một cái chân giả, vẫn có thể sống giống như người bình thường. Cho dù muốn khôi phục hai chân, sau này cũng chưa chắc không có khả năng.” Vương Đằng nói.
“Đúng vậy, mẹ, thời đại hiện nay, chuyện gì cũng có thể.” Lâm Sơ Hàm an ủi nói: “Sau này, chờ ta kiếm được tiền, sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho cha ta.”
“Còn có ta, còn ta nữa, sau này ta cũng muốn kiếm nhiều tiền. Việc đầu tiên chính là chữa khỏi chân cho cha trước, sau đó để các ngươi du lịch khắp thế giới.” Lâm Sơ Hạ không chịu yếu thế, nói.