Chương 512: Lừa gạt….. à không, giáo dục thành công.
“Hai các ngươi có lòng là tốt rồi.” Bà Lâm thấy hai con gái hiểu chuyện như thế, trong lòng rất vui vẻ, nhưng lập tức lại thở dài: “Nhưng cha của các ngươi, không vượt qua được vết nứt trong lòng. Nếu hắn có thể vượt qua, cho dù không có chân, cũng sống được khỏe mạnh.” Vương Đằng hiểu rõ gật đầu. Đối với một võ giả, không có hai chân, phế đi nguyên hạch, đả kích thật sự quá lớn, khó trách mấy năm nay ông Lâm luôn không thoát khỏi bóng ma này.
Có thể nói thế hệ đó của ông Lâm là nhóm võ giả đầu tiên. Thời đại mới thay đổi, có thể trở thành võ giả có thể thấy có không dễ dàng cỡ nào, thân phận địa vị đương nhiên cũng không thấp. Sau này, khi rơi vào kết cục như thế, người bình thường thật sự không chịu đựng được.
Mấy người không kể về chuyện của ông Lâm nữa, bà Lâm kéo Vương Đằng nói: “Sơ Hạ có thể khôi phục, dì thật sự không biết nên cảm ơn ngươi thế nào. Buổi tối dì tự xuống bếp làm chút đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi nhất định phải ở lại.”
Vương Đằng còn muốn từ chối, Lâm Sơ Hàm cũng nói: “Ở lại đi, không làm chút gì, mẹ ta chắc chắn sẽ không ngủ yên.”
“Anh rể, đi, ta dẫn ngươi xem thành quả tu luyện thương thuật gần đây của ta.” Lâm Sơ Hạ lập tức kéo Vương Đằng vào phòng.
Sau khi thân thể của nàng khôi phục bình thường, cả người trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, thậm chí không cần lo lắng tiếp xúc thân thể với người khác nữa. Giống như đám người Lâm Sơ Hàm và Bà Lâm, bình thường muốn tiếp xúc với nàng, phải cẩn thận từng chút một, tuy rằng không phải không chạm được chút nào, nhưng chắc chắn không thể không chút kiêng kỵ giống như bây giờ.
Những điều đó sẽ ảnh hưởng đến trạng thái sinh hoạt của những người trong gia đình nàng, hiện giờ thì hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện đó nữa.
“Ta giúp mẹ ta nấu cơm, hai người các ngươi tự chơi một lát trước đi.” Lâm Sơ Hàm nói xong, rồi xuống lầu mua đồ ăn nấu cơm cùng bà Lâm.
Vương Đằng sờ mũi, sau đó nhìn thấy Lâm Sơ Hạ lấy ra một… cây súng lục đồ chơi từ trong ngăn kéo.
Lâm Sơ Hạ cầm món đồ chơi lên, bằng bằng bắn mấy phát ra ngoài cửa sổ.
Thị lực võ giả rất mạnh. Vương Đằng rõ ràng nhìn thấy mấy viên đạn đang rẽ góc trên không trung, cuối cùng bắn trúng một con chuột nhỏ chạy ra dưới cống thoát nước.
Trúng hết!
Con chuột nhỏ đó hoàn toàn bị bắn ngơ.
Đây thật sự là con chuột qua đường, đạn rơi xuống từ trên trời.
Nhưng dù sao cũng là viên đạn plastic, thương tổn có hạn, con chuột nhỏ kêu đau hai tiếng, lại lập tức xoay người chui vào trong cống thoát nước, biến mất không thấy.
Lâm Sơ Hạ nhìn thấy kiệt tác của mình, không khỏi cười hì hì.
“Nghịch ngợm!” Vương Đằng cũng không khỏi bật cười, xoa đầu của nàng.
“Thế nào, so với lần trước, có tiến bộ chứ.” Lâm Sơ Hạ có chút tự hào, cười nói.
“Không tệ, sau này ngươi có thể tu luyện nguyên lực, phối với viên đạn phù văn, uy lực chắc chắn vô cùng kinh người.” Vương Đằng nói.
Võ giả bình thường khác đều bắt đầu rèn luyện thể lực từ Võ Đồ, sau đó mới tu luyện công pháp nguyên lực, trở thành võ giả, nhưng Lâm Sơ Hạ không giống. Thể chất nàng đặc thù, có thể trực tiếp tu luyện công pháp nguyên lực, hiện tại thậm chí đã sắp đạt tới trình độ cấp Chiến Binh nhị tinh.
“Viên đạn phù văn và súng phù văn rất đắt đó.” Lâm Sơ Hạ nói.
“Chờ ngươi trở thành võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, ta tặng cho ngươi một khẩu súng lục phù văn.” Vương Đằng nói.
“Thật à?” Lâm Sơ Hạ lập tức kinh ngạc. Gần đây, nàng đang học thương thuật, cho nên cũng đặc biệt tìm hiểu giá cả của súng phù văn, cực kỳ đắt tiền. Súng phù văn cấp nhất tinh cũng hơn một triệu. Nhà bọn họ tiết kiệm mười năm cũng không có nhiều tiền như vậy.
“Đối với võ giả cao giai, đó đều là số tiền nhỏ.” Vương Đằng cười nói.
“Vậy cũng phải chờ ta trở thành võ giả cao giai mới được. Trước kia cha ta cũng không phải võ giả, nhưng vì tu luyện, thật ra cũng không để lại cho trong nhà bao nhiêu tiền thừa, có thể thấy được võ giả kiếm tiền cũng không dễ dàng.” Lâm Sơ Hạ cảm khái nói.
Vương Đằng sửng sốt, hơi nghĩ ngợi. Không thể không thừa nhận Lâm Sơ Hạ nói có đạo lý, không phải tất cả võ giả đều tài đại khí thô giống như hắn.
Phần lớn võ giả kiếm tiền đương nhiên nhanh hơn người thường, nhưng tu luyện cần lượng lớn tài nguyên. Tốc độ tiêu tiền còn nhanh hơn tốc độ kiếm tiền, có đôi khi thật sự không mua nổi vũ khí tử tế gì.
“Yên tâm, người khác không mua nổi, không có nghĩa là ta không mua nổi, nói tặng ngươi thì sẽ tặng ngươi, quyết không nuốt lời.” Vương Đằng cam đoan.
“Đây là ngươi nói đó, ta không khách sáo với ngươi đâu.” Lâm Sơ Hạ cười hì hì nói.
Vương Đằng cười gật đầu. Trên thực tế, hắn đã tích trữ không ít vũ khí bị loại bỏ trong nhẫn không gian, dù sao cũng không dùng được, mang đi bán cũng mất giá, rất không hiệu quả, còn không bằng cho người bên cạnh dùng.
“Hì hì, vậy ta phải cố gắng tu luyện rồi.” Lâm Sơ Hạ cười nói.
“Cố gắng đi, nhưng tuổi ngươi còn quá nhỏ, hơn nữa trước đó cũng không đến trường học. Môn văn hóa bị rớt lại phía sau không ít. Kế tiếp, quan trọng nhất là nâng cao thành tích môn văn hóa trước, sau đó lại cân nhắc có cần phải tiến vào trường đại học tu luyện sớm hơn không.” Vương Đằng nói.
Lâm Sơ Hạ nâng cằm, nhìn dáng vẻ Vương Đằng nói chuyện, nàng cũng không nói, chỉ gật đầu.
“Nhưng chuyện ngươi trở thành võ giả, còn thể chất đặc thù của ngươi, ta đề nghị trước hết, đừng để người ngoài biết, đợi đến khi tiến vào đại học, lại từ từ tiết lộ. Đến lúc đó, ngươi đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của các lãnh đạo trường học, có lẽ bọn họ sẽ rất coi trọng nhân tài đặc thù như ngươi.” Tuy rằng Vương Đằng cũng nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Sơ Hạ, nhưng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói.
“Trước kia cũng không thấy bọn họ coi trọng ta.” Lâm Sơ Hạ nhíu mày, nói.