Chương 521: Muốn giết ta, lão tử nổ chết ngươi!
Viên Vương quyền! Một hư ảnh Cự Viên khủng bố xuất hiện phía sau Vương Đằng, theo một quyền hắn đánh ra, cánh tay vượn vô cùng tráng kiện cũng đánh ra ầm ầm.
Ầm ầm!
Hư ảnh ngọn núi đối diện chợt ngưng đọng lại, vỡ ra ở giữa không trung, lập tức biến mất.
Trong lòng võ giả tà giáo hoảng sợ, đồng tử co rút lại, hắn bị một quyền đánh bay, hộc máu, bay ngược về sau.
“Chém chết ngươi!” Vương Đằng lắc mình đuổi đến. Thần binh Ma Khuyết liên tục chém ra, tiếng gầm rú không ngừng vang lên, ánh đa,o ánh kiếm đều bao phủ đối phương.
Ầm ầm ầm….
Võ giả tà giáo cấp Chiến Binh thất tinh đỉnh phong cứng rắn bị Vương Đằng chém nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Mấy bong bóng thuộc tính trôi nổi ra.
Nhặt!
Tinh thần x 25
Ngộ tínhx 30
Thiên phú hệ Thổ cao cấp x 32
Nguyên lực hệ Thổ x 380
Không Nhạc quyền x 1
Không Nhạc quyền ý x 32
....
Vương Đằng thở hổn hển, mắt hắn lập tức sáng lấp lánh, lại là một đợt thuộc tính lớn vào sổ.
Đồ tốt còn khá nhiều!
Thiên phú hệ Thổ cao cấp, chiến kỹ quyền pháp hệ Thổ Địa giai cao cấp Không Nhạc quyền, thậm chí còn có quyền ý hệ Thổ.
Không Nhạc quyền này đại khái chính là quyền pháp đối phương thi triển vừa rồi, uy lực tương đối kinh người. Nếu không phải hắn tu luyện công pháp luyện thể cực kỳ mạnh mẽ như Bát Cực Ma công, chỉ đấu chiến kỹ, hắn chắc chắn không phải đối thủ.
Nhưng chiến kỹ này rơi vào trong tay hắn thì không giống, phối hợp công pháp luyện thể Thiên giai, uy lực của loại chiến kỹ tầm gần này chỉ có thể càng mạnh hơn.
Càng đừng nói còn có quyền ý tăng thêm.
Sau khi lĩnh ngộ, hắn phát hiện Không Nhạc quyền ý và Viên Vương quyền ý đều là quyền ý hệ Thổ, nhưng hai loại vẫn tồn tại một vài khác biệt, ý cảnh khác biệt, mạnh hay yếu thật sự khó mà nói.
Nhưng đối với Vương Đằng, đó chung quy đều là thủ đoạn, chỉ cần có thể giết người, thì khác nhau cũng không sao….
“Tránh ra!”
Ngay lúc Vương Đằng đắm chìm trong thu hoạch khổng lồ, một tiếng hét lớn chợt truyền đến từ xa.
Vương Đằng cũng lập tức cảm giác được điều gì, không kịp nghĩ nhiều, cả người bước lên phía trước một bước.
Không gian nổi lên gợn sóng….
Vèo!
Một tiễn quang bay vụt tới từ xa, gần như xuyên qua vị trí trái tim của Vương Đằng trong nháy mắt.
Ầm!
Sau đó tiễn quang này rơi trên vách tường của một tòa nhà lớn sau lưng, trực tiếp ở nổ ra một cái lỗ lớn trên tường, mà bóng dáng của Vương Đằng ở vị trí ban đầu chậm rãi tiêu tán.
Dao động không gian!
Bóng dáng của Vương Đằng xuất hiện ngoài ba mét.
“Làm sao có thể!!”
“Đây là thân pháp gì??”
Xa xa, một võ giả tà giáo cầm cung tiễn trong tay, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong mắt vẫn sót lại vẻ bất khả tư nghị.
Hắn là cường giả cấp bậc Lam Y Giáo chủ của Chân Lý giáo, thực lực đạt tới cấp Chiến Binh bát tinh, xuất hiện đánh lén bất thình lình, lại không thể giết Vương Đằng.
Cảm ứng dao động không gian của võ giả dưới cấp Chiến Tướng có hạn, mà khoảng cách hai bên lại rất xa, cộng thêm Vương Đằng vừa chỉ vận dụng thiên phú không gian trong phạm vi nhỏ, cho nên mặc dù hắn là cường giả cấp Chiến Binh bát tinh, cũng không cách nào cảm ứng được gì.
Hắn còn tưởng rằng Vương Đằng thi triển thân pháp quỷ dị nào đó, dùng tốc độ mắt thường khó thấy được tránh mũi tên kia.
Phó Thiên Đao vừa lên tiếng nhắc nhở Vương Đằng cũng không nhìn ra chút manh mối nào, vẻ kinh ngạc không khỏi lộ ra trong mắt, nhưng trong lòng cũng thở phào một hơi.
Cho dù thế nào, cuối cùng Vương Đằng không sao.
Nhưng hắn là nhân vật thiên kiêu trên dưới cả nước cực kỳ coi trọng, có hi vọnglên cấp Chiến Tướng. Trường Quân đội Hoàng Hải và võ quán Cực Tinh đều xem như người nối nghiệp, nếu bị người ta đánh chết ở đại bản doanh nhà mình, thì thật là trò cười lớn.
Mặt Vương Đằng không chút thay đổi, trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn chăm chú võ giả tà giáo ở phía xa, sát ý sôi trào trong lòng.
Con mẹ mày, suýt chút nữa bị giết!
Đổi lại là ai, đều không thể giữ bình tĩnh.
Vương Đằng hoàn toàn không ngờ được, đến cả cường giả cấp Chiến Binh bát tinh cũng ra tay giết hắn, thậm chí còn không biết xấu hổ như vậy, lại dùng ra thủ đoạn đánh lén bỉ ổi như vậy.
“Người này là một Lam Y Giáo chủ của Chân Lý giáo, thực lực đạt tới cấp Chiến Binh bát tinh, không thể địch lại được.” Sắc mặt Phó Thiên Đao nghiêm trọng, hắn nhắc nhở.
“Ha ha ha, Phó Thiên Đao, ngươi vẫn lo tốt cho bản thân ngươi đi.” Một tiếng cười to truyền đến, một võ giả tà giáo cấp Chiến Binh cửu tinh cuốn lấy Phó Thiên Đao, làm hắn không thể thoát thân: “Hình như gần đây thằng nhóc này có danh tiếng khá thịnh, được các ngươi coi là thiên kiêu, giết hắn, xem các ngươi có đau lòng hay không.”
“Cút ngay!” Phó Thiên Đao giận dữ, đại chiến với đối phương.
....
Lam Y Giáo chủ thấy Vương Đằng không chút che giấu sát ý, mặt lộ vẻ chế giễu, cười lạnh nói: “Ngươi muốn giết ta?”
“Phải giết ngươi!”
Vương Đằng không chút sợ hãi, nhìn thẳng đối phương, ánh mắt lạnh như băng.
“Ngươi thử xem!” Khóe miệng Lam Y Giáo chủ lộ vẻ khinh thường, chỉ là cấp Chiến Binh thất tinh lại muốn giết hắn, thằng nhóc này quá kiêu ngạo rồi.
Hắn kéo cung tên khổng lồ trong tay ra, nhắm ngay Vương Đằng từ phía xa.
Một tên này, hắn chuẩn bị rất lâu, cần phải một đòn tất trúng, quyết không thể để Vương Đằng tránh thoát nữa.
Là một cao thủ cung đạo, phán đoán là kỹ năng cần thiết.
Vương Đằng lập tức cảm giác như có gai trên lưng, chỗ yếu hại quanh thân đều bị khóa chặt, các phương hướng cũng bị đối phương phong tỏa, giống như cho dù tránh né từ phương hướng nào, cũng gặp phải tấn công như sấm sét.
Nhưng sắc mặt Vương Đằng cũng không chút thay đổi, đối phương vốn không biết, hắn đã không bị không gian trói buộc, mặc dù phong tỏa bốn phương tám hướng, trong tình huống hắn sớm có phòng bị như hiện giờ, tên có nhanh nữa cũng đừng nghĩ tổn thương được hắn.
Vương Đằng bình tĩnh thu hồi Ma Khuyết trong tay.
Lam Y Giáo chủ lập tức sửng sốt.
Đến cả binh khí cũng thu lại, chẳng lẽ tự biết không địch lại, từ bỏ chống cự?
Cách nghĩ này vừa mới nảy ra, tiếp theo hắn lại nhìn thấy Vương Đằng lấy ra một cây đại pháo từ trong nhẫn không gian….
Kiểu dáng của đại pháo này hình như có hơi quen thuộc??