Chương 522: Muốn giết ta, lão tử nổ chết ngươi! (2)
Lam Y Giáo chủ nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận, lập tức kinh ngạc. ĐM!
Pháo Hỏa Thần!!!
“....”
Ăn gian!
Con mẹ nó, đây là ăn gian!
Lam Y Giáo chủ lập tức tự bế rồi, hắn hoàn toàn không ngờ Vương Đằng lại sở hữu lợi khí sát thương mạnh cỡ này.
Mọi người đều biết, pháo Hỏa Thần trong tay người có thực lực càng mạnh, uy lực sẽ càng lớn.
Mặc dù cũng có hạn chế.
Nhưng nhìn trình độ phù văn phức tạp bên ngoài nòng pháo Hỏa Thần trong tay Vương Đằng, ít nhất dưới cấp Chiến Tướng, giết thoải mái.
Hiện tại pháo Hỏa Thần này nằm trong tay Vương Đằng cấp Chiến Binh thất tinh, cho dù thân là võ giả cấp Chiến Binh bát tinh, hắn cũng không dám chịu uy lực của một pháo này.
Hắn lập tức không quan tâm được nhiều như vậy, bắn một tên tới Vương Đằng.
Quyết không thể để một tên Vương Đằng tích trữ đủ năng lượng, nếu không hắn chắc chắn sẽ bị nổ tung lên trời.
Vút vút vút….
Bắn ra một tên còn chưa đủ, trong mấy giây ngắn ngủi, hắn kéo căng trường cung trong tay vài lần, ngưng tụ mũi tên nguyên lực, bao vây Vương Đằng từ các phương hướng và vị trí.
Ầm ầm ầm!
Nguyên lực nổ tung, tất cả đều rơi vào nơi Vương Đằng mới vừa đứng, bao phủ hoàn toàn.
“Chết rồi sao?” Lam Y Giáo chủ nhìn chằm chằm Vương Đằng bị bao phủ trong đó, chân mày không khỏi nhíu lại.
Quá thuận lợi!
Thuận lợi khiến hắn không khỏi nghi ngờ.
Bỗng nhiên, hắn cảnh giác, quay đầu nhìn về phía bên phải, bóng dáng của Vương Đằng hiện ra, mà pháo Hỏa Thần trong tay hắn đã sáng lên ánh sáng, lượng lớn nguyên lực hội tụ ở nòng pháo, đang nhắm vào hắn.
“Từ lúc nào?” Đồng tử Lam Y Giáo chủ co rút, không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy lui về.
Pháo Hỏa Thần trong tay Vương Đằng làm cho hắn cảm giác được uy hiếp tử vong trí mạng.
Lui mạnh về, cùng lúc hắn kéo cung lần thứ hai, bắn ra vài tên về phía Vương Đằng, dù cản trở một lát cũng được rồi.
Khóe miệng Vương Đằng cười lạnh, bóng người liên tục lóe lên. Đối phương vội vàng bắn tên, hắn cũng không cần vận dụng thiên phú không gian, triển khai tốc độ cực hạn đã tránh né thoải mái.
Lúc này, năng lượng của pháo Hỏa Thần trong tay hắn cũng tích trữ gần đầy đủ.
Nhưng hắn không lập tức bắn ra.
Tốc độ của võ giả cấp Chiến Binh bát tinh cực nhanh, người ta sẽ không đứng tại chỗ chờ bị nổ, trực tiếp bắn ra, chưa chắc bắn trúng đối phương.
Vương Đằng khiêng pháo Hỏa Thần, đi về phía trước một bước, bóng người biến mất tại chỗ.
“Đáng chết!”
Sắc mặt âm Lam Y Giáo chủ u ám.
Lại là chiêu này!
Rốt cuộc hắn biến mất như thế nào?
Sẽ xuất hiện ở đâu?
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị một võ giả cấp thấp hơn mình ép đến mức này, quét ánh mắt khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng, kết quả đều không thu hoạch được gì.
“Muốn giết ta, lão tử nổ chết ngươi!” Bỗng nhiên, Vương Đằng xuất hiện phía sau hắn.
Ầm!
Pháo Hỏa Thần bắn ra!
Một tia sáng khủng bố bay ra từ nòng pháo Hỏa Thần.
Cả người Lam Y Giáo chủ nổi da gà, đột nhiên quay đầu lại, đồng tử kịch liệt co rút.
Hắn lập tức dừng lại, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng trào ra, hình thành phòng ngự ở sau lưng.
Mà ngay trong khoảnh khắc hắn tạo ra phòng ngự, tia sáng đã nổ tung, ầm ầm sau lưng hắn.
Ánh sáng chói mắt lấp lánh trong trời đêm, khiến người ta không mở mắt ra được.
Tiếng la hét vang vọng!
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong miệng Lam Y Giáo chủ, nhưng lập tức im bặt.
Không ai nhìn thấy, một tia sáng xen lẫn trong đó, xuyên qua vị trí trái tim của Lam Y Giáo chủ.
Lập tức biến mất trong hư không.
Một lát sau, ánh sáng tản đi, thân thể Lam Y Giáo chủ bị tàn phá, ngực xuất hiện một lỗ thủng khủng bố, ngũ tạng lục phủ đều bị nổ thành mảnh vụn, một cánh tay cũng bị nổ mất, giờ phút này tóc tai bù xù, cả người cháy đen, giống như lệ quỷ, trên người đã sớm không còn hơi thở.
Cường giả cấp Lam Y Giáo chủ của Chân Lý giáo, đường đường cấp Chiến Binh bát tinh, cứ chết trong tay Vương Đằng như vậy….
Trận chiến đấu của Vương Đằng bên này đã phân thắng bại chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Phó Thiên Đao và võ giả tà giáo cấp Chiến Binh cửu tinh kia đều nhìn đến ngơ người.
Võ giả cấp Chiến Binh thất tinh giết ngược lại cấp Chiến Binh bát tinh, kết quả này thật sự ngoài dự đoán của hai người bọn họ.
“Phế vật!” Cường giả tà giáo này để đầu trọc, rất giống một quả trứng kho, giờ phút này sắc mặt hắn khó coi, lạnh giọng mắng một câu.
Phó Thiên Đao lại cười ha ha: “Thấy rồi chứ, đây mới là thiên kiêu. Những môn đồ tà giáo các ngươi, nhất định không gây ra nổi sóng to gì.”
“Đắc ý cái gì, chém ngươi trước, rồi chém hắn.” Người đàn ông trứng kho hừ lạnh nói.
“Điên khùng, hôm nay ta muốn xem thử, rốt cuộc là ai chém ai.” Phó Thiên Đao hét lớn một tiếng, tay cầm trường đao, bổ ra ánh đao kinh thiên, chém về phía đối phương.
....
Ánh mắt Vương Đằng đảo qua, nhặt toàn bộ bong bóng thuộc tính của võ giả cấp Chiến Binh bát tinh vừa mới ngã xuống.
Nguyên lực hệ Mộc x 420
Thiên phú hệ Mộc cao cấp x 26
Thiên phú tiễn pháp cao cấp x 30
Ngộ tính x 40
Tinh thần x 45
Vậy mà có hai loại thiên phú cao cấp, hơn nữa hai loại thiên phú này, hắn đều không có, khóe miệng Vương Đằng lập tức điên cuồng cong lên.
Ở phương diện công kích tầm xa, tiễn pháp vẫn vô cùng thực dụng, trước kia hắn chỉ có thiên phú tiễn pháp sơ cấp, thời gian tu luyện cũng không dài, bởi vậy uy lực có hạn.
Hiện tại có thiên phú tiễn pháp cao cấp này, sau này nếu lại lấy được một chiến kỹ loại tiễn pháp, có thể lại nhiều thêm một thủ đoạn.
Cái gọi là kỹ năng nhiều luôn tốt, sẽ có lúc dùng đến.
Nhặt bong bóng chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, Vương Đằng nhìn về phía trận chiến của Phó Thiên Đao bên kia, cao giọng nói: “Quán chủ Phó, ta đến giúp ngươi.”
Dứt lời, pháo Hỏa Thần trong tay lại bắt đầu nạp năng lượng.
Mà bản thân hắn trốn rất xa, không tới gần phạm vi chiến đấu của hai người Phó Thiên Đao.
Nói đùa, trận chiến đấu của cấp Chiến Binh cửu tinh, hắn qua đó không phải tìm ngược sao!
Chút hiểu lấy mình này, nếu không có, e là có một ngày, đến cả chết cũng không biết chết thế nào.