Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 527: Toàn quốc ồ lên

Chương 527: Toàn quốc ồ lên

“Ông nội ngươi mau xem, còn có cái này nữa.” Lúc này, em họ Phương Thiến Văn cũng vô cùng kích động la lên. Nàng vừa nói thì đã chạy như bay qua đó.
Hóa ra vừa rồi mọi người ngồi bu quanh một đống, nàng không thể chen vào, liền muốn tự mình đi tìm, không ngờ lại lướt ra được một video khác.
Video này là cảnh Vương Đằng trợ giúp Phó Thiên Đao chém giết cường giả cấp Chiến Binh cửu tinh, vùng lân cận đó vốn không nên có người khác, nhưng trùng hợp có người dự tính dùng flycam quay pháo hoa, không ngờ không quay được pháo hoa, lại quay trúng cảnh võ giả cao giai chiến đấu.
Hơn nữa vì thiết bị cao cấp, khoảng cách lại tương đối gần, độ rõ nét còn cao hơn video trước đó.
Mọi người thấy rõ Vương Đằng vác một đại pháo oanh kích ở phía xa.
Cảnh tượng đó khiến bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó sắc mặt của cả nhà tỏ vẻ hơi kỳ lạ, tuy trông dáng vẻ xác thực rất mạnh, nhưng lại tự nhiên cảm thấy cách đánh của Vương Đằng hơi… thô tục!
Ơ… nhất định là ảo giác.
“Khụ khụ, nhìn trận chiến này, em họ Vương Đằng đều rất chú ý bảo vệ bản thân, chắc sẽ không sao đâu.” Vương Á Nam ho khan một tiếng, lập tức an ủi mọi người.
“Đúng thế đúng thế, chắc chắn không sao!”
Mọi người cũng sâu sắc cho là vậy, gật đầu với dáng vẻ rất hiểu.
“Két!”
Mà ngay lúc này, Tiểu Bạch đang buồn chán nằm sấp ngủ gật ở bên cạnh ngẩng đầu lên, kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Mọi người giật mình.
Tiếp đó thì mọi người trông thấy một bóng hình từ trên bầu trời hạ xuống, bất ngờ chính là Vương Đằng.
“Mọi người không sao chứ?” Vương Đằng nhìn quanh một vòng, hỏi.
“Bọn ta không sao, trái lại là ngươi, thấy hình như các ngươi chiến đấu kịch liệt lắm, có bị thương không.” Lý Tú Mai tức khắc bước lên, kéo con trai lại quan sát kỹ càng, lo lắng không ngớt.
“Mẹ, ta sớm đã nói rằng ta rất mạnh mà, mấy Tà giáo đồ kia ai nấy đều như con chuột vậy, giấu đầu cụp đuôi, không người nào là đối thủ của ta.” Vương Đằng khoa trương nói.
Hắn vừa dứt lời thì nhìn thấy mọi người tỏ vẻ kỳ lạ nhìn hắn, mấy người vai dưới càng là muốn nói nhưng lại thôi.
“Các ngươi như vậy… là vẻ mặt gì hả?” Vương Đằng một khối dấu chấm hỏi.
“Không có gì, không có gì, bọn ta đã xem video ngươi chiến đấu, thật sự rất mạnh.” Mọi người lắc đầu tới tấp, lộ ra vẻ khen ngợi không ngớt nói.
Thật ra bọn họ đúng là cảm thấy Vương Đằng vô cùng mạnh, tuy nhiên vừa nhớ tới cảnh tượng trước đó, trong lòng bọn họ lại hơi buồn cười.
Vương Đằng nghi ngờ nhìn mọi người, tự nhiên cảm thấy vẻ mặt của bọn họ hơi kỳ lạ, lại thật sự không nhìn ra được điều gì.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, quay đầu lại nhìn sang đám nhân viên Sở Hộ thành Sài Vũ.
Hắn vẫn chưa mở miệng.
Sài Vù biết điều nói rằng: “Anh Vương, nếu ngươi đã trở về, thế thì bọn ta xin từ biệt đây.”
Vương Đằng gật đầu, nói lời cảm ơn với mọi người: “Đội trưởng Sài, các vị, cảm ơn nha.”
“Khách sáo! Khách sáo!” Sài Vù lập tức xua tay, sau đó thì không ở lại thêm nữa, trực tiếp dẫn người rời khỏi.
Vương Đằng nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới quay đầu nói với đám người ông cụ Vương: “Ba mẹ, ông nội, vào nhà đi, sự việc đã giải quyết rồi, không còn điều gì đáng lo nữa.”
Ông cụ Vương nhìn thấy thái độ của đám người Sài Vũ đối đãi với Vương Đằng, không khỏi cảm thán niềm vinh hạnh của gia đình.
Hắn nhớ lại ngày trước, người của Sở Hộ thành luôn luôn là mắt cao hơn đầu, đâu nể mặt tới Vương gia bọn họ, càng không thể nào cho người bảo vệ bọn họ.
Đúng là thế sự vô thường!
Hắn không khỏi cảm thấy hài lòng, nhìn Vương Đằng, nở nụ cười gật đầu nói: “Được được, vào nhà.”
Mọi người vào tới trong nhà, đương nhiên lại không tránh khỏi một phen hỏi han, Vương Đằng nhặt một số lời có thể nói để nói cho bọn họ nghe, vỗ về cảm xúc bất an của mọi người.
Mấy người vai dưới thì thu thập video khắp nơi trên mạng, xem một cách nồng nhiệt, thỉnh thoảng phát ra tiếng la kinh ngạc, bu lại cùng xoi mói.
Vương Hạo Nhiên và Phương Thiến Văn tuổi tác nhỏ, nhìn thấy những cảnh đánh đấu đó, không khỏi tràn đầy tôn sùng với Vương Đằng.
Nếu không phải Vương Đằng bị các người lớn gọi đi mất, e rằng bọn họ sẽ quấn lấy hắn không buông rồi.
Vương Á Nam và Vương Á Long lại không như vậy, cùng lúc thán phục, ánh mắt của bọn họ hết sức phức tạp, cảm thấy người em họ này thật sự hoàn toàn không phải người của cùng một thế giới với bọn họ.
Các người lớn nghe Vương Đằng thuyết minh xong, vốn cũng định xem thử video, nhưng lúc này bọn họ phát hiện, nay đã không thấy video vừa rồi còn tồn tại nữa.
Những video đó… bị xóa mất rồi!
Cấp cao ra tay, có một số video hơi máu me, vượt quá giới hạn, dễ nhận thấy cấp cao cũng không mong để quá nhiều người thấy được.
Song bọn họ vẫn chừa lại một số, chừng mực nhỏ hơn khá nhiều.
Tuy cấp cao đang hủy bỏ hạn chế sự việc liên quan tới võ giả, nhưng cần thời gian, không thể nào thoáng chốc thì triệt để mở toang.

Đương nhiên, mạng lưới phát triển, mọi người đều đã quen thói tốt gặp chuyện thì lên mạng, vì thế vẫn có không ít người bình thường đã thấy được những video đó, dẫn đến một trận náo động.
Uy lực chiến đấu khủng khiếp giữa võ giả, người bình thường ở trước mặt bọn họ, nhỏ yếu giống như con kiến.
Hơn nữa trận chiến sống chết thật sự, có thể nói là hết sức máu tanh, người bình thường đâu từng gặp cảnh như thế kia.
Trước đây, tuy bọn họ cũng biết võ giả lớn mạnh, và kèm theo phổ biến của giải thi đấu Võ đạo lần đầu tiên trên toàn quốc, ngày càng nhiều người hiểu sâu hơn về vấn đề này.
Nhưng lại không trực quan bằng cuộc bạo loạn của đêm nay, thậm chí có thể nói là nhìn thấy mà phát hoảng.
Đông Hải là thành phố trọng điểm nội quốc, nhưng một thành phố lớn như vậy cũng không thể may mắn thoát khỏi bị du côn đột kích, bọn họ là người bình thường cư trú tại đây, có thể có cảm giác an toàn gì chứ?
Đối mặt đám ác ôn này, người bình thường hoàn toàn không có dư địa phản kháng.
Vô số người bình thường sâu sắc nhận thức được sự bất lực của nhỏ yếu, cảm giác bất đắc dĩ không thể nắm chắc tính mạng trong tay chính mình, khiến người ta lo sợ bất an.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất