Chương 528: Hiệp ân đồ báo
Mùng một Tết! Mới sáng sớm dân chúng toàn quốc tỉnh dậy thì đã biết được chuyện lớn khiến người khác kinh ngạc này.
Trong đêm giao thừa, Đông Hải bị du côn đột kích!!!
Chỉ nghe nói thì mọi người cảm thấy hết sức điên cuồng.
Đó là đêm giao thừa, cả nhà đoàn viên, ngày hạnh phúc đầm ấm, lại có người ra ngoài gây sự, việc này rốt cuộc là do tâm lý gì chứ?
Người bình thường căn bản không thể lý giải suy nghĩ của Tà giáo đồ.
Bọn họ chỉ có thể lòng đầy căm phẫn chửi một câu: “Đồ phát rồ mất trí!”
Vương Đằng không quan tâm tới sự việc trên mạng nữa, muốn quan tâm cũng không đến lượt hắn.
Hắn chỉ là một võ giả cấp Chiến Binh thất tinh, bận tâm một mẫu ba phân đất của mình là được rồi.
Xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên phải do cấp cao ra mặt làm yên lòng mọi người.
Vương Đằng gọi điện thoại riêng cho Lâm Sơ Hàm, xác định sau khi hắn rời khỏi cũng không xảy ra chuyện gì mới yên tâm.
Hắn kề cạnh người nhà ở trong nhà hết hai ngày.
Đại khái là thấy Vương Đằng giống như con cá mắm, Lý Tú Mai không thể nhìn tiếp nữa, nàng sai hắn đi mời Lâm Sơ Hàm tới nhà dùng bữa cơm.
Khi hắn không ở nhà thì đủ loại nhớ nhung, hối hắn nhanh chóng trở về.
Giờ hắn chỉ mới ở nhà vài ngày thì nàng không chịu nổi nữa, lại các kiểu ghét bỏ.
Hơ, không hổ danh là ruột thịt mà!
Tự vả…
Vương Đằng đành thay đi bộ đồ ngủ, sửa soạn một phen, lái xe chạy đến nhà Lâm Sơ Hàm.
Trên đường, còn có thể trông thấy không ít kiến trúc bị phá hủy, mọi năm đường xá đều khá náo nhiệt, nhưng năm nay dường như mọi người bị dọa sợ rồi, không thích ra khỏi cửa nữa.
Vương Đằng chạy tới chỗ gần nhà Lâm Sơ Hàm, hắn đã gọi cuộc điện thoại cho nàng.
Đầu kia vừa nghe máy, Vương Đằng cau mày nói: “Sao bên ngươi ồn vậy?”
Lâm Sơ Hàm muốn nói lại thôi: “Trong nhà… gặp phải một ít việc, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Sao thế, không việc gì thì không thể tìm ngươi ư?” Vương Đằng nói.
“Không phải… ta không có ý đó…” Chợt Lâm Sơ Hàm sốt ruột, cũng không biết phải chăng chuyện của bên đó khiến nàng sứt đầu mẻ trán, thậm chí không có thời gian giải thích rõ với Vương Đằng.
“Được rồi, không dọa ngươi nữa, ta đang ở gần nhà ngươi, bây giờ qua đó tìm ngươi, có chuyện gì đợi ta tới rồi xử lý.” Vương Đằng nói xong, cũng không chờ Lâm Sơ Hàm trả lời thì đã cúp điện thoại.
Hắn đã nghe được một số thứ từ trong điện thoại, trong đó có một giọng nói của người phụ nữ, thoạt nghe hình như cũng không thân thiện lắm.
Theo lý mà nói, chắc vấn đề của nhà Lâm Sơ Hàm đều đã giải quyết, sao lúc này lại có người khác tìm tới tận nhà gây rối chứ?
Giờ phút này, Vương Đằng cách nhà Lâm Sơ Hàm không quá vài trăm mét, hắn lái xe chạy thẳng đến cổng, đang dự tính bước lên gõ cửa.
Thì Lâm Sơ Hạ đã mở cửa ra.
Trông dáng vẻ này, Lâm Sơ Hàm biết hắn muốn qua đây, cố tình kêu em gái xuống nhà mở cửa.
“Anh rể, ngươi đến đúng lúc lắm, có người cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, lại muốn kêu chị ta gả cho hắn.” Lâm Sơ Hạ vừa thấy Vương Đằng thì đã nói lời khiến người khác kinh ngạc.
Vương Đằng nhếch mày, trong mắt hắn xẹt qua một tia lạnh lùng, cười khẽ nói: “Đi, ta phải xem thử là ai to mặt như vậy.”
Lâm Sơ Hạ kéo Vương Đằng chạy thịch thịch thịch lên lầu.
Phòng khách lầu hai.
Lúc này một cặp vợ chồng ăn mặc ngăn nắp và một thanh niên ngồi trên ghế sofa như chủ nhân của ngôi nhà này, thần thái bất giác toát lên một vẻ ngạo mạn, giống như một người giàu đứng trước mặt một người bình thường, luôn tỏ ra cao hơn người khác một bậc.
Lúc này, trong số ba người, người phụ nữ trung niên trông như quý phụ đang lảm nhảm rằng: “Ta nói với ngươi, hai nhà ta và ngươi cũng xem như mấy đời thân nhau rồi, lúc bấy giờ nhà bọn ta thấy lão Lâm nhà các ngươi xảy ra vụ việc đó, còn giúp đỡ các ngươi không ít, nói về tình cảm, hai nhà bọn ta đủ rồi chứ, ngươi còn do dự điều gì?”
“Hơn nữa, Tử Tấn nhà bọn ta là học sinh giỏi Võ đạo của trường Đại học Bách khoa Đông Hải, tuổi tác còn trẻ thì đã là võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh, chẳng lẽ còn không xứng với Sơ Hàm nhà các ngươi sao?”
“Ngươi biết sự kiện du côn đột kích lần này nhỉ, không có võ giả bảo vệ, người bình thường là rất nguy hiểm, hôm giao thừa đó, con trai ta còn trợ giúp phía Sở Hộ thành lùng bắt Tà giáo đồ, công lao không nhỏ, cấp trên đang chuẩn bị khen thưởng hắn đấy.”
Quý phụ nhắc tới con trai mình, trên mặt nàng đầy kiêu ngạo, miệng nói không ngừng.
Còn thanh niên bên cạnh nghe quý phụ nói vậy, không khỏi hơi thẳng lưng lên, trong mắt hắn lộ ra vẻ đắc ý, ánh mắt không vết tích liếc sang Lâm Sơ Hàm.
Mỗi lần hắn thấy gương mặt của Lâm Sơ Hàm, luôn có cảm giác kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.
Không ngờ rằng con bé tầm thường trước kia bây giờ lại xinh đẹp tới mức rung động lòng người như thế.
Trường Đại học Bách khoa Đông Hải và Đại học Đông Hải đều ở phố Đại học, khoảng cách không xa, tiếng tăm của hot girl hot boy trường học gì đó đều không nhỏ, lan truyền khắp trường, hắn sẽ nghe thấy cũng không lạ.
Uông Tử Tấn thông qua tấm ảnh trên website của trường thấy được dáng vẻ hiện nay của Lâm Sơ Hàm, tất nhiên hết sức kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.
Lại bất ngờ phát hiện ngọn nguồn của hai nhà.
Hắn lập tức giục cha mẹ của hắn đến nhà Lâm Sơ Hàm, muốn tiên hạ thủ vi cường.
Dù sao hot girl giống như Lâm Sơ Hàm, trong trường đâu tới lượt hắn theo đuổi.
Vợ chồng Uông thị biết tình hình của nhà Lâm Sơ Hàm, năm xưa vì vướng tình nghĩa, bọn họ cũng từng ủng hộ Lâm gia, nhưng sau này lại phát hiện thân thể Lâm Sơ Hạ khác thường, hao phí rất nhiều tiền bạc điều trị đều vô bổ.
Bọn họ cảm thấy Lâm gia chính là một cái hố không đáy, không muốn dính vào mối phiền phức này, thế là từ từ xa lánh Lâm gia.
Lần này nếu không phải vì bọn họ thương yêu con trai, không dằn lòng được cầu xin của hắn.
Sau đó bọn họ càng là qua thăm dò biết được bệnh lạ của Lâm Sơ Hạ lại đã chữa khỏi.