Chương 533: Lấy thân phận bạn gái! (2)
“Thật sự có thể dẫn theo cả Sơ Hạ?” Lâm Sơ Hàm thật sự đã động lòng, chủ yếu là nàng không nói lại Vương Đằng, không thể cự tuyệt được. “Có thể, hoàn toàn không thành vấn đề.” Vương Đằng gật đầu không chút do dự.
Lâm Sơ Hàm do dự một lúc lâu, đột nhiên cắn môi hỏi: “Vậy ngươi nói ta, ta… lấy thân phận gì đến nhà ngươi?”
Vương Đằng nhìn dáng vẻ Lâm Sơ Hàm, khóe miệng nhếch lên cười, đột nhiên dán sát vào, nói bên tai nàng: “Lấy thân phận bạn gái!”
“Hả a a!” Lâm Sơ Hàm kinh hãi kêu lên, đẩy mạnh Vương Đằng ra, gáy ngọc thon dài, vành tai mịn màng, thậm chí cả khuôn mặt đều lập tức đỏ bừng.
“Ai muốn làm bạn gái của ngươi.”
Lưu lại câu này, rồi chạy vào trong nhà.
Vương Đằng cười lắc đầu.
Phụ nữ, luôn nói một đằng nghĩ một nẻo!
Quả nhiên đàn ông vẫn nên da mặt dày một chút mới có thể nắm giữ quyền chủ động, sợ sệt trước đó đều là ảo giác.
Vương Đằng tự nhiên gật đầu.
Đó không phải hắn.
Khi Vương Đằng đi vào trong nhà, Lâm Sơ Hàm đã khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa hình như đã nói chuyện với Lâm Sơ Hạ.
Lâm Sơ Hạ không cảm thấy gì, thản nhiên nói: “Anh rể, vậy không giống ngươi nha, ta còn tưởng là bí mật gì chứ, hóa ra là việc này.”
Vương Đằng lập tức đờ ra, mình lại bị con nhóc này khinh bỉ: “Đi đi, ngươi một đứa nhóc biết cái gì.”
Lâm Sơ Hạ không tranh cãi với hắn, chỉ liếc nhìn hắn, trong lòng cười trộm không thôi.
Lâm Sơ Hàm lại lườm hắn, không hiểu được ý tứ trong mắt.
Cũng không biết Lâm Sơ Hàm nói chuyện với bà Lâm như thế nào, sau đó lại tốn thời gian một lúc.
Lúc rời khỏi Lâm gia, trên tay Lâm Sơ Hàm đã túi lớn túi nhỏ, giống hệt với lúc trước khi Vương Đằng đến Lâm gia.
Vương Đằng nhìn thấy biểu cảm vui tươi hớn hở của bà Lâm, cảm thấy da đầu run lên, vội vàng dẫn theo Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ chạy trối chết.
…
Vương gia ở Lộc viên.
Vương Đằng dừng xe, dẫn hai chị em Lâm Sơ Hàm vào trong nhà.
Trên đường về, Vương Đằng đã gửi tin nhắn cho Lý Tú Mai.
Ba người mới vừa vào cửa, Lý Tú Mai đã chào đón nhiệt tình, ánh mắt lập tức rơi xuống trên người Lâm Sơ Hàm.
“Dì!” Lâm Sơ Hàm chào hơi ngượng ngùng.
“Ngươi chính là Sơ Hàm nhỉ, Vương Đằng thường xuyên nhắc đến ngươi khi ở nhà.” Lý Tú Mai mỉm cười nhìn nàng, kéo tay nàng đi vào trong phòng.
“Tên này thường xuyên nhắc đến ta ý hả!” Lâm Sơ Hàm không khỏi nhìn Vương Đằng, trong lòng kinh ngạc.
^
Vương Đằng u oán nhìn Lý Tú Mai, hắn thường xuyên nhắc đến khi nào chứ, lời mẹ già nói thật sự dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.
“Dì, ngươi còn nhận ra ta không?” Lâm Sơ Hạ cũng chạy đến bên người Lý Tú Mai, hỏi.
Lý Tú Mai nhìn mặt Lâm Sơ Hạ, ngạc nhiên nói: “Ừm, ngươi là Lâm Sơ Hạ hả, ta nghe Vương Đằng nói ngươi đã khôi phục, thiếu chút nữa không nhận ra, một cô bé thật xinh đẹp.”
“Vâng, ta khôi phục rồi.” Lâm Sơ Hạ gật đầu, cười nói: “May nhờ anh Vương Đằng ạ.”
“Khôi phục là tốt rồi, khôi phục là tốt rồi.” Lý Tú Mai cười tươi kéo hai chị em đi vào trong nhà.
Về phần Vương Đằng, ai thèm quan tâm.
Không đúng, còn có một bé con nhớ ra hắn.
Đậu Đậu đang chơi đùa trong phòng khách, nhìn thấy Vương Đằng, lập tức vui vẻ chạy đến.
“Anh!”
Vương Đằng bế nàng lên, nâng lên cao cao, trêu đùa nàng đến cười khanh khách không thôi.
Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ rất kinh ngạc, không nghe nói đến Vương Đằng còn có một em gái mà?
Hơn nữa lần trước khi Lâm Sơ Hạ đến Vương gia cũng chưa từng gặp Đậu Đậu, trong lòng càng nghi hoặc.
Có mấy lời tự nhiên không thể nói ở trước mặt Đậu Đậu, Vương Đằng truyền âm nói thân thế của Đậu Đậu cho Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ.
Hai nàng đồng thời hiểu ra, ánh mắt nhìn Đậu Đậu không nén nổi trìu mến.
Mọi người đi đến phòng khách, Lý Tú Mai chuẩn bị đồ ăn vặt hoa quả, đón chị em Lâm Sơ Hàm vào ăn.
Có câu nói như thế nào nhỉ, ba phụ nữ một sân khấu.
Ba nàng ngồi chung, trải qua xa lạ ban đầu, nhất là dưới nhiệt tình của Lý Tú Mai, đã nhanh chóng hòa hợp lại, cười cười nói nói, rất náo nhiệt.
Vương Đằng vốn không xen vào được.
Đậu Đậu nhẹ nhàng dán sát vào lỗ tai hắn hỏi: “Anh, hai chị xinh đẹp này là ai vậy?”
“Các nàng à, là bạn của anh.” Vương Đằng cũng nói nhỏ: “Ngươi có muốn chơi với chị gái nhỏ kia không?”
Đậu Đậu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Muốn!”
Nàng luôn không có bạn chơi cùng, nhìn thấy Lâm Sơ Hạ, không nhịn được động lòng.
“Vậy mau đi đi.” Vương Đằng cười nói.
“Nhưng có phải nàng sẽ chán ghét Đậu Đậu không?” Đậu Đậu thấp thỏm nói.
“Không đâu, Đậu Đậu đáng yêu như thế, nàng chắc chắn thích chơi cùng Đậu Đậu.” Vương Đằng an ủi.
“Thật vậy chứ?” Đậu Đậu vẫn do dự hỏi.
“Dĩ nhiên, ta còn lừa ngươi được sao.” Vương Đằng vỗ vỗ sau lưng nàng, cho nàng ánh mắt cổ vũ.
Có vậy Đậu Đậu mới lấy hết can đảm, đi về phía Lâm Sơ Hạ.
Lâm Sơ Hạ nhìn thấy một cô nhóc bé con đang sợ sệt đi về phía mình, đang kỳ quái, bên tai nghe được truyền âm của Vương Đằng, lập tức nở nụ cười tủm tỉm, vẫy tay với Đậu Đậu.
Tuổi Lâm Sơ Hạ không lớn, trước kia cũng không có bạn chơi, lúc này chơi cùng bé con Đậu Đậu, hai bé gái nhanh chóng chơi chung.
…
Không bao lâu, Lý Tú Mai tự mình đi chuẩn bị cơm trưa, Lâm Sơ Hàm tự nhiên sẽ không ngồi đó, vội vàng cùng tới hỗ trợ.
Đến giờ cơm trưa, Tiểu Bạch cũng bay về.
Vương Đằng lấy một ít thịt tinh thú đưa cho hai người Lâm Sơ Hạ và Đậu Đậu, để các nàng đi cho ăn.
Hai nàng đều thích thú, chơi tương đối vui vẻ.
Nếu không phải Lý Tú Mai gọi hai nàng vào rửa tay ăn cơm, hai người còn không chịu buông tay.
Lý Tú Mai và Lâm Sơ Hàm đã nấu xong cơm trưa, Vương Thịnh Quốc cũng trở về, nhìn thấy Lâm Sơ Hàm bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, trợn trừng mắt.
Chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ vào nhầm nhà sao?!
Vương Thịnh Quốc ngớ người.
Buổi sáng khi Lý Tú Mai giục Vương Đằng ra ngoài, hắn đã đi thăm một vài gia tộc có lui tới, cho nên hắn không biết Lâm Sơ Hàm tới chơi.