Chương 532: Lấy thân phận bạn gái!
Lâm gia. Bà Lâm lại cảm ơn Vương Đằng một phen, sau đó vào phòng ông Lâm, đại khái muốn nói chuyện này cho hắn biết.
Mới vừa rồi khi Vương Đằng đi lên đã cảm giác được ông Lâm đang ở ngay cửa phòng, giống như chuẩn bị đi ra, nhưng mà sau khi nhìn thấy Vương Đằng đã đến thì lại quay về.
Vương Đằng chỉ thầm lắc đầu đối với chuyện này.
Theo lý thuyết, trong nhà phát sinh chuyện như vậy, cho dù như thế nào là chồng là cha đều phải ra mặt.
Nhưng tình huống của ông Lâm, bản thân không tự trải nghiệm, chỉ sợ người ngoài đều không thể nào hiểu được thống khổ và bất đắc dĩ đó.
Huống chi phải đối mặt với đồng nghiệp trước kia.
Ánh mắt khác thường, vẻ mặt thương hại thậm chí khinh miệt của người khác, đoán chừng đều đủ để khiến cho một người đàn ông sụp đổ.
Hơn nữa không phải hắn không định ra mặt, mới vừa rồi nếu như Vương Đằng không đến, hắn cũng chuẩn bị đi ra.
Lúc này, ba người Vương Đằng, chị em Lâm Sơ Hàm ở trong phòng nói chuyện với nhau.
“Lại phải cám ơn ngươi.” Lâm Sơ Hàm nhìn Vương Đằng, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm.
Lúc nàng cần, Vương Đằng sẽ luôn xuất hiện.
Chẳng lẽ đây là duyên phận sao?
“Đừng, các ngươi nói từ cám ơn này quá nhiều rồi.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
Lâm Sơ Hàm vén tóc lên, đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, hôm nay ngươi tới tìm ta làm gì?”
“Khụ khụ, chuyện này…” Vương Đằng giật nảy trong lòng, không hiểu sao lại hơi khẩn trương, vội ho một tiếng, nhìn thấy Lâm Sơ Hạ ở bên cạnh tò mò nhìn, nên nói: “Không bằng chúng ta ra ngoài nói.”
“Gì chứ, còn định giấu ta.” Lâm Sơ Hạ không vui.
Nói chuyện bí mật gì? Còn định giấu nàng.
“Nhóc con, biết cái gì.” Vương Đằng tức giận lườm nàng.
Đàn ông mà, luôn có một hai chuyện ngại nói ra trước mặt nhiều người.
“Rốt cuộc có chuyện gì, cứ thần thần bí bí.” Lâm Sơ Hàm tỏ vẻ hoài nghi.
“Ngươi đi ra ngoài theo ta là được.” Vương Đằng cố gắng nghiêm mặt.
Lâm Sơ Hàm lại nhìn thấy một tia mất tự nhiên từ trên mặt hắn, hơi kinh ngạc đồng thời trong lòng cũng không nhịn được lắc đầu bật cười, sau đó đi theo hắn rời khỏi phòng.
Ra đến cửa, Lâm Sơ Hàm nói: “Được rồi, có chuyện gì có thể nói đi.”
Vương Đằng liếc nhìn ra cửa, không nói nên lời: “Lâm Sơ Hạ ta nhìn thấy ngươi, mau trở lại phòng đi, đừng định nghe lén.”
Lâm Sơ Hạ thò đầu ra, dẩu môi lên, nói: “Được rồi được rồi, đã biết không thể giấu được các ngươi.”
Nói xong miễn cưỡng, cực kỳ không cam lòng đi vào trong phòng.
Lúc này Vương Đằng mới mở miệng nói: “Cái kia, mẹ ta, muốn ngươi…”
Hắn thật sự khó có thể mở miệng, nói một câu tạm dừng ba lần.
Lâm Sơ Hàm nghe vậy, lập tức khẩn trương.
Mẹ của Vương Đằng lại nhắc đến nàng!
Mẹ hắn muốn nàng làm gì?
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Hàm cảm thấy Vương Đằng dây dưa như vậy, một câu ngắn ngủi mà không thể nói ngay lập tức, thúc giục: “Muốn ta làm gì?”
“Muốn ngươi đến nhà ta ăn bữa cơm.” Vương Đằng cắn răng, cuối cùng phun ra câu này.
Con bà nó quá khó khăn!
Nghĩ đến hắn đã từng đối mặt với cường giả cấp Chiến Binh cửu tinh, thậm chí là cấp Chiến Tướng nhưng đều không hề sợ hãi, muốn mắng là mắng.
Cho dù trước kia trêu gái cũng nói trêu là trêu, không hề ậm ờ.
Không nghĩ tới hôm nay lại bởi vì muốn gặp cha mẹ mà nhát gan thành như vậy.
Thật sự rất mất mặt.
“Mẹ ngươi kêu ta đi nhà ngươi?” Lâm Sơ Hàm trừng lớn mắt, tràn đầy không thể tin, mặt lập tức đỏ lên.
“Ờ… đúng, chuyện chính là chuyện này.” Vương Đằng thấy nàng còn khẩn trương hơn mình, không biết vì sao trong lòng lại thả lỏng, gật đầu rất hùng hồn.
Lâm Sơ Hàm: “…”
Tên khốn này, cái gì gọi là chuyện chính là chuyện này.
Đây hoàn toàn đang ném nồi cho nàng mà.
Lâm Sơ Hàm trừng mắt nhìn Vương Đằng, quay đầu đi, để lại cho hắn cái gáy, nói: “Ta không đi, ta và ngươi không quen thuộc, tại sao phải đi nhà ngươi chứ?”
“Vậy còn không quen thuộc?” Vương Đằng không nói nên lời: “Ta đã hạ quân lệnh trạng với mẹ ta rồi, nhất định phải dẫn ngươi về, ngươi thật sự không đi?”
“Đó là chuyện của ngươi.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Vậy ta về nói cho nàng, ngươi không muốn đến.” Vương Đằng nói.
“Ngươi!” Lâm Sơ Hàm tức giận, nếu thật sự như thế, mẹ Vương Đằng còn có ấn tượng tốt với nàng sao.
“Hì hì, đi đi mà, mẹ ta muốn gặp ngươi, trực tiếp cám ơn ngươi trước kia đã giúp đỡ ta.” Vương Đằng cười nói vô sỉ.
“Ta lại không giúp gì ngươi cả, ngược lại đều là ngươi giúp đỡ ta.” Lâm Sơ Hàm nhìn dáng vẻ này của hắn, lại cảm thấy hơi buồn cười, bất đắc dĩ nói.
“Không thể nói như vậy, nhớ ngày đó ta chỉ là một học tra, nếu không nhờ ảnh hưởng của học bá là ngươi, sao có thể lãng tử quay đầu, lạc đường biết quay lại.” Vương Đằng hoàn toàn nói bừa, quy hết công sức của sống lại và sự trợ giúp của hệ thống lên trên người Lâm Sơ Hàm, dù sao nàng không biết.
Quả nhiên Lâm Sơ Hàm tin là thật, thật sự nghĩ rằng bản thân ảnh hưởng đến Vương Đằng, trong lòng còn khá cao hứng, nhưng mà trên mặt lại không tỏ vẻ kể công, nói: “Đó đều là kết quả của sự nỗ lực của ngươi, không có liên quan quá lớn đến ta, hơn nữa ngươi đã giúp nhà ta nhiều như vậy, sao ta lại có thể không biết xấu hổ nhận lời cám ơn của mẹ ngươi chứ.”
“Mẹ ta nói nhất định phải ngay mặt cám ơn ngươi, nếu ngươi không đến, nàng sẽ bớt thời gian đến thăm nhà ngươi đó.” Vương Đằng trợn tròn mắt, đánh ra đòn sát thủ.
Lâm Sơ Hàm chấn động.
Ôi mẹ ơi, còn định đến nhà!!!
Chỉ nghĩ đến hình ảnh kia… Lâm Sơ Hàm giật nảy mình, đáng sợ.
Nhưng mà nàng không ngốc, lập tức phản ứng kịp, hoài nghi nhìn Vương Đằng, nói: “Ngươi lừa ta hả?”
“Lừa ngươi làm gì, nếu ngươi không tin thì đến nhà ta hỏi mẹ ta xem.” Vương Đằng thề thốt.
Lâm Sơ Hàm câm lặng: “Vòng tới vòng lui, ta vẫn phải đi đến nhà ngươi.”
“Đi thôi, chỉ là bữa cơm gia đình đơn giản, không có gì đâu, nếu như ngươi thật sự lo lắng cũng có thể dẫn cả Sơ Hạ đi cùng, nàng từng đến nhà ta, tương đối quen thuộc với cha mẹ ta, có cả nàng, ngươi có thể yên tâm chưa.” Vương Đằng thấy giọng điệu của nàng đã buông lỏng, nên tiếp tục nói.