Chương 535: Gặp tổng quán chủ của võ quán Cực Tinh (2)
Đã sớm nghe nói đến sự vô sỉ của thằng nhãi này, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Sau đó Phó Thiên Đao dẫn Vương Đằng đến tòa nhà Võ Đồ.
Vương Đằng nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, hơi cảm động, lúc trước hắn đã khởi bước ở đây, sau đó vì một ít thuộc tính mà đi sớm về tối, không dễ dàng cỡ nào.
Hai người đi dạo từ tầng một lên tầng ba, Vương Đằng lại nhìn thấy ba người Dư Hạo, Hứa Kiệt và Bạch Vi ở đây, bọn họ huấn luyện ở tầng hai, đã là Võ Đồ trung cấp.
Vương Đằng gọi bọn họ một tiếng.
“Anh Vương Đằng!” Ba người cực kỳ kinh ngạc.”
“Anh Vương Đằng, sao ngươi lại ở đây?” Bạch Vi hỏi.
“Ta sang đây nhìn xem.” Vương Đằng cười cười, không nhiều lời.
Mấy người hàn huyên vài câu, hẹn hai ngày nữa tụ họp.
Tầng ba Võ Đồ, Vương Đằng nhìn thấy Trương Thiếu Dương, khi Vương Đằng rời đi, hắn đã là Võ Đồ cao cấp, tuy rằng hiện giờ đã tiến bộ không ít, nhưng vẫn là Võ Đồ cao cấp.
Đối với võ giả phổ thông, luyện võ rất khó.
Người luyện võ giống như Trương Thiếu Dương này mới là bình thường, võ giả thiên kiêu nhất định là số ít.
Trương Thiếu Dương nhìn Vương Đằng rời đi, ánh mắt phức tạp, yên lặng thở dài.
Đồng bạn cùng huấn luyện khi trước, hiện giờ đã đạt đến độ cao như thế, chênh lệch trước sau như vậy khiến hắn khó có thể chấp nhận.
Nhưng không tiếp nhận thì có thể như nào chứ, so không bằng, chỉ có thể vùi đầu huấn luyện.
…
Tiếp theo Phó Thiên Đao lại dẫn Vương Đằng đi đến tòa nhà võ giả, bởi vì là trong thời gian mừng năm mới, rất nhiều võ giả chưa đi dị giới, có rảnh đều tụ tập ở võ quán huấn luyện.
Bọn họ đều không phải lính mới, phần lớn đều biết Phó Thiên Đao, nhìn thấy hắn ào ào cung kính chào hỏi.
Mà khi nhìn thấy Vương Đằng ở bên cạnh Phó Thiên Đao thì càng lộ vẻ tò mò, bàn luận ào ào.
“Người trẻ tuổi kia là ai vậy? Hình như quán chủ Phó rất khách khí với hắn.”
“Chẳng lẽ là thiên tài có xuất thân từ gia tộc võ đạo lớn nào đó sao?”
“Thôi đi, ánh mắt của các ngươi thật kém cỏi, đó là Vương Đằng, quán quân giải thi đấu Võ đạo đệ nhất toàn quốc biết chưa?”
“Má ơi má ơi, ta nói sao quen mắt thế chứ, hóa ra là hắn.”
“Trẻ tuổi quá nhỉ, ta nghe nói ít nhất hắn đã đạt đến cấp Chiến Binh lục tinh!”
“Đây là võ giả thiên kiêu sao?”
…
“Thế nào, cảm giác được người hâm mộ, cũng không tệ đúng không?” Phó Thiên Đao cười nói.
“Hâm mộ nhiều quá sẽ dễ dàng khiến người lạc bước.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Ngươi ấy, thật sự không hề có chút dáng vẻ nào của người trẻ tuổi.” Phó Thiên Đao nói.
“Ta còn trẻ còn đẹp trai như vậy, sao lại không có dáng vẻ của người trẻ tuổi chứ.” Vương Đằng tự kỷ sờ mặt mình nói.
Phó Thiên Đao: “…”
Hai người đi lên tầng bốn, nhìn thấy được đám người Lâm Chiến của tiểu đội Chiến Hổ.
Lần trước ở dị giới, Lâm Chiến bị thương rất nặng, cũng may đã dùng không ít đan dược cấp cao, cuối cùng mấy ngày nay đã khôi phục lại, hiện giờ đang đối chiến với người khác.
Xung quanh đầy người, tiếng hô không ngừng, rất náo nhiệt.
Nhìn thấy Phó Thiên Đao đến đây, mọi người vội vàng chào, cũng tránh ra một lối đi.
“Các ngươi chơi thật vui.” Phó Thiên Đao cười hề hề nói.
“Lễ năm mới ở nhà rất nhàm chán, xương cốt toàn thân đều sắp nhàn rỗi ra rỉ sắt.” Có người nói.
“Ha ha ha, là võ giả, ba ngày không hoạt động sẽ không chịu nổi, huống hồ đã nhiều ngày như vậy.” Bên cạnh lại có người cười to nói.
“Vợ ta thấy ta cả năm không ở nhà, những ngày này không cho ta rời nhà, đã nuôi mập thêm mấy cân, còn không tập luyện, lần sau đi dị giới, sợ rằng sẽ bị người đánh bay.”
…
Mọi người ngươi một lời ta một câu, không khí nóng bỏng, xem ra bình thường Phó Thiên Đao đều không có vẻ kiêu ngạo gì khi ở trước mặt mọi người, nếu không mọi người đã không nói chuyện với hắn tùy tiện như vậy.
Rầm!
Trên võ đài, một búa của Lâm Chiến đánh bay võ giả đối diện, nguyên lực nổ vang, uy lực không tầm thường, xem ra gần đây Lâm Chiến đã tiến bộ không ít.
“Đừng đánh đừng đánh, khi dùng búa Lâm Chiến ngươi vẫn lợi hại như trước.” Võ giả đối diện vội vàng xua tay.
“Ha ha ha, lần sau lại tỷ thí, đừng khiến ta thất vọng.” Lâm Chiến cười to nói.
Liễu Yến, anh em Ngôn Cẩm Minh đều dừng lại, bọn họ lấy hình thức chiến đấu đoàn đội, điểm đến là dừng.
Nhìn thấy mấy người đi xuống võ đài, Vương Đằng lên tiếng chào.
“Vương Đằng!”
Mấy người vừa sợ hãi lẫn vui mừng, ào ào xông tới.
“Có một thời gian không gặp!”
“Ta nghe nói thằng nhãi ngươi lấy được quán quân giải thi đấu Võ đạo đệ nhất toàn quốc, lợi hại như vậy.” Liễu Yến tán thưởng.
“Lợi hại như nhau thôi.” Vương Đằng nói.
“Bướng, vẫn bướng như vậy!” Liễu Yến khinh bỉ.
Ngôn Cẩm Nguyệt che miệng cười khẽ.
Ngôn Cẩm Minh và Lâm Chiến lại lắc đầu không thôi.
“Lần trước ở dị giới ngươi đi hơi vội, ta còn chưa cám ơn ngươi tử tế.” Lâm Chiến nói.
“Chúng ta đừng nói lời khách sáo vậy chứ.”
Mấy người tụ tập với nhau, tán gẫu tình hình gần đây, thời gian trôi qua rất nhanh.
…
Mười giờ, tổng quán chủ võ quán Cực Tinh đã đến.
Mọi người đi tới quảng trường chờ trong giây lát, một dãy xe hơi chạy từ ngoài võ quán vào.
Một nhóm người mặc đồ đen nhảy từ trên xe xuống, sau đó tập trung ở trước một chiếc Limousine, cung kính chờ đợi.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống.
“Tổng quán chủ!” Phó Thiên Đao vội vàng tiến lên trước, cung kính nói.
“Lão Phó, đã lâu không gặp, gần đây thế nào?” Diệp Cực Tinh vỗ bả vai hắn, cười nói.
“Nhờ phúc của ngươi, tất cả đều tốt.” Phó Thiên Đao nói.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong võ quán.
Võ giả xung quanh đều có vẻ kích động, thấp giọng thảo luận.
“Đây là tổng quán chủ sao? Cảm giác khí thế thật mạnh!”
“Đó là đương nhiên, tổng quán chủ chính là võ giả cấp Chiến Tướng, trong tất cả võ giả cấp Chiến Tướng toàn thế giới, có thứ hạng cực kỳ gần top đầu.”
“Trước kia luôn nghe nói đến tên tuổi của tổng quán chủ, hôm nay cuối cùng đã được nhìn thấy người thật.”
…
Diệp Cực Tinh vẫy tay với mọi người, nói: “Vì võ quán Cực Tinh gia đình lớn này, mọi người cực khổ.”
“Không khổ cực không khổ cực!”