Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 540: Chuyến đi này gian nguy, chư quân bảo trọng!

Chương 540: Chuyến đi này gian nguy, chư quân bảo trọng!

Vương Đằng hơi bất đắc dĩ, giáo viên này cũng xuất phát từ lòng tốt nhưng tình trạng của bản thân hắn hắn tự biết, chỉ có thể tùy tiện kiếm cái cớ nói: “Thầy giáo, ta chỉ muốn làm thí nghiệm thôi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Giáo viên quản lý phòng luyện đan lại nhíu mày lần nữa, gật đầu nói: “Được rồi, lời nên nói ta cũng đã nói hết rồi, nếu ngươi kiên trì thì ta cũng không thể ngăn cản.”
Nói xong lắc đầu, cho Vương Đằng quẹt học phần, cho hắn tự đi lên.
Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, lên lầu tìm được gian phòng, sau đó tốn hơn hai giờ luyện chế ra đan dược mà bản thân và đám người Hàn Chú cần.
Thấy Vương Đằng đi ra ngoài, giáo viên kia hỏi: “Tên nhóc thế nào rồi, không nghe ta là chịu thiệt đúng không.”
“Ngài nói đúng.” Vương Đằng không giải thích, cười rồi rời đi.
Giáo viên kia ở phía sau lắc đầu, lẩm bẩm: “Học sinh bây giờ thật là, cứ theo đuổi những thứ viển vông, cái tuổi này chỉ sợ còn chưa nắm vững thuần thục phương pháp luyện chế mà lại muốn đồng thời luyện chế mấy lò luyện đan.”
Nhưng khi hắn lên lầu dọn dẹp phòng luyện đan lại phát hiện thế mà không có linh dược luyện hỏng ở trong đó.
Chuyện này không khoa học!
Lúc học sinh luyện đan, có chút kỹ xảo luyện đan thuộc về truyền thừa tư nhân, xét thấy bây giờ, trường học có quy định trong phòng luyện đan không cho phép tự mình mở màn hình giám sát ra nên hắn cũng không biết tình hình luyện đan của Vương Đằng lúc đó như thế nào.
“Đây… lẽ nào hắn thành công?” Giáo viên này nghĩ đến khả năng đó, trong mắt không khỏi lộ ra sự khiếp sợ.

Vương Đằng cũng không biết một loạt phát triển sau đó khi giáo viên quản lý phòng luyện đan tưởng tượng ra, chỉ có thể nói là giáo viên kia quản quá nhiều, không có chuyện gì cũng tự kiếm chuyện cho mình.
Buổi tối, đồ hắn mua từ mạng nội bộ của võ quán Cực Tinh đã đến rồi.
Trường học không cho vào nên Vương Đằng tự mình ra cửa lấy hàng.
Ngày hôm sau, mọi người tập hợp ở bãi tập, Bành Viễn Sơn và năm vị hiệu trưởng tự mình đến đưa bọn họ.
Bành Viễn Sơn có vẻ muốn nhìn qua mỗi một khuôn mặt, lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Hàng năm ta đều sẽ tới đưa học sinh đi tới chiến trường, khi trở về, ta cũng đều sẽ đến chào đón.”
“Nhưng… luôn có người không về được!”
“Là tổng viện trưởng của các ngươi, ta rất đau lòng.”
“Các ngươi đều là trụ cột của Hoàng Hải, là tương lai của Hoa Hạ ta, mỗi một người mất đi đều là một loại tổn thất lớn.”
“Nhưng chúng ta là trường quân đội, chúng ta đào tạo là võ giả chiến trường, chiến trường cần các ngươi, các ngươi cũng cần mài giũa ở trên chiến trường mới có thể trưởng thành thật sự trở thành sống lưng của quốc gia.”
“Bảo vệ, trốn tránh, không cách nào làm cho các ngươi trở thành cường giả chân chính.”
“Mài giũa sống hay chết mới có thể tạo nên tương lai của các ngươi.”
“Các ngươi đều là thiên tài, ta chờ mong tương lai của các ngươi, hi vọng các ngươi có thể đi được xa hơn, đi được cao hơn, vì thế… cần phải tồn tại trở về!”
“Lần này đi gian nguy, chư quân bảo trọng!”
Một câu cuối cùng vang lên từ trong miệng Bành Viễn Sơn có vẻ vang dội hùng hồn, càng bao hàm trong đó là sự chờ mong cực lớn.
Giờ khắc này, hắn dường như không còn là tổng viện trưởng nghiêm khắc thường ngày nữa mà chỉ là một gia trưởng chờ mong đứa trẻ của mình trở về.
Hắn đã trải qua quá nhiều tử vong, lúc nói những lời này, vẻ mặt mặt dù không thay đổi nhưng trong mắt lại lộ ra sự tang thương.
Trong lòng mọi người chấn động, cảm thấy bi tráng mà lại dâng trào, nhưng ánh mắt mọi người dần dần trở nên kiên định.
Bọn họ lựa chọn con đường này, không hối hận!
“Xuất phát!” Nhiếp Kiên Cường là giáo viên dẫn đoàn, giờ phút này sắc mặt hắn lạnh lùng, đột nhiên lớn tiếng nói.
Mọi người xoay người không chút do dự, sải bước đuổi theo Nhiếp Kiên Cường, bóng lưng tuổi trẻ đã cao chót vót.
Xe buýt đi ra ngoài trường học.
Bành Viễn Sơn và năm vị hiệu trưởng nhìn theo bọn họ, cho đến khi nhìn không thấy nữa.
“Haiz!” Đồng Hổ không khỏi thở dài.
“Không biết lần này có bao nhiêu người có thể trở về.” Tô Cảnh nói.
“Đây là vận mệnh của tất cả chúng ta, loài Hắc Ám một ngày chưa diệt, những võ giả chúng ta đều phải người trước ngã xuống người sau tiến lên. Cho dù sợ tử vong cũng không thể lùi về sau nửa bước, nếu không người nhà phía sau chúng ta nên làm sao giờ?” Bành Viễn Sơn nói.
“Đúng vậy, chúng ta không thể lùi về sau!” Tô Cảnh cảm thán một câu, ánh mắt sắc bén nói.
“Võ giả thiên kiêu một thế hệ rồi lại một thế hệ, thật vô cùng hy vọng bên trong bọn họ có thể xuất hiện một vị nhân vật kinh sợ thế giới, hoàn toàn bình định sự náo động Hắc Ám này.” Bành Viễn Sơn nói.

Đám người Vương Đằng đi tới vết nứt không gian ở chỗ căn cứ quân sự, xuyên qua cái khe buông xuống dị giới, sau đó bước lên một chiếc phi thuyền nguyên lực, bay tới vùng hoang dã mênh mông.
Trên thuyền bay, Vương Đằng và đám người Hàn Chú ngồi cùng một chỗ, không khí có hơi ngột ngạt.
Thật ra bọn họ đều rõ ràng, tử vong là không thể tránh khỏi, lần này đi tới chiến trường chắc chắn có người không về được.
Bọn họ không còn cách khác, chỉ có thể làm bản thân tồn tại trở về.
Đây đã là có trách nhiệm lớn nhất đối với bản thân và người nhà.
“Đây là đan dược của các ngươi.” Vương Đằng lấy ra mấy bình ngọc đưa cho Hàn Chú và Vạn Bạch Thu.
Hai người hơi sững sờ, lập tức nhận lấy, mở ra ngửi, một mùi đan hương nồng đậm bay ngay ra.
“Sao ta cảm giác đan hương này còn nồng đậm hơn so với mấy đan dược kia của trường học.” Hàn Chú ngạc nhiên nói.
“Đúng là nồng đậm hơn, dược hiệu này tăng cao ít nhất hơn bốn năm cấp.” Ánh mắt Vạn Bạch Thu chợt lóe, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.
“Ngươi đỉnh thật đấy, ngay cả luyện đan ngươi cũng biến thái như vậy sao!” Hàn Chú cũng vô cùng vui mừng, vội vàng cất những linh đan bảo bối này đi.
Đây chính là thứ bảo mệnh, dược hiệu càng tốt, tỷ lệ sinh tồn ở trên chiến trường càng lớn vài phần.
Đôi mắt đám người Đỗ Vũ đều đỏ lên.
Một nửa là hâm mộ, một nửa là hối hận.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất