Chương 541: Cá mặn cũng có ước mơ mà!
Quân đoàn Hắc Tước! Thành phố Hắc Tước.
Tương tự thành phố Xích Hổ mà lúc trước Vương Đằng đã gặp, cùng lấy tên quân đoàn để gọi tên, giống như quân trấn, xung quanh rải rác địa điểm đóng quân.
Phi thuyền nguyên lực rơi xuống từ trên cao, địa điểm là một quảng trường ở ngoài thành phố Hắc Tước.
Thành phố Hắc Tước phòng vệ nghiêm ngặt, những phương tiện giao thông như xe cộ, thuyền bay từ ngoài đến muốn tiến vào đều phải trải qua bài tra.
Đám người Vương Đằng dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Kiên Cường từ trên thuyền bay xuống dưới.
Trên quảng trường, đã có người đang chờ từ sớm.
“Lão Nhiếp, là ngươi dẫn đoàn sao.” Một sĩ quan trên người mặc quân trang đi tới, âm thanh vang dội, cười ha ha nói.
“Ngưu Lê!”
Trong mắt Nhiếp Kiên Cường hiện lên sự kinh ngạc, không ngờ lại là vị này tự mình tới đón bọn họ.
Phải biết rằng hắn chính là tiền tuyến hàng năm hoạt động sôi nổi trên chiến trường.
Từng có cường giả cấp Chiến Tướng gọi một mình hắn có thể ngang sức với một đội ngũ tinh nhuệ trăm người, mà tính cơ động và sự linh hoạt ở trên chiến trường của hắn lại càng hơn một đội ngũ.
Mà đội ngũ hắn vốn dẫn khi ở trên chiến trường cũng là lập nhiều công lao to lớn, luôn có thể có tác dụng trong lúc mấu chốt.
Một người như vậy sao có thể rảnh rỗi tới đón bọn họ?
“Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của ngươi kìa, sao vậy, ta thì không thể tới đón các ngươi sao?” Ngưu Lê cười ha ha nói.
“Đúng là có chút.” Nhiếp Kiên Cường gật đầu nói: “Ngươi là người bận rộn, bình thường cũng khó nhìn thấy ngươi một lần.”
“Lần này đúng lúc vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ, trở về giao tiếp một chút. Nghe nói học sinh giỏi của Hoàng Hải sắp tới, ta đã tự đề cử mình tới đây đón các ngươi, nhân tiện nhìn xem có thể chọn mấy hạt giống tốt hay không.” Ngưu Lê nói.
“Hiếm khi thấy ngươi có hứng thú.” Ánh mắt Nhiếp Kiên Cường chợt lóe, cười nói: “Học sinh lần này thật đúng là có mấy người khá tốt, xem ngươi có chọn ra hay không.”
“Hả?” Ngưu Lê lại hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía đám học sinh phía sau Nhiếp Kiên Cường.
Ánh mắt đảo qua, hơi dừng lại!
Trong những học sinh này thế mà lại có người hắn nhìn không thấu.
“Học sinh này!” Ánh mắt của hắn dừng trên một dáng vẻ nhìn đông nhìn tây, vừa nhìn là thấy không trung thực như vậy giống với những người khác, hoàn toàn không giống người được trường quân đội đào tạo ra, khóe miệng hắn không khỏi giơ lên một độ cung: “Một đứa cứng đầu sao!”
“Sao rồi?” Nhiếp Kiên Cường cười ha ha hỏi.
“Thực lực còn được nhưng là la hay ngựa thì đúng là vẫn còn phải kéo ra nhìn xem mới biết được.” Ngưu Lê không tỏ rõ ý kiến nói: “Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện, ta đưa các ngươi đi làm thân phận của Bộ Chỉ huy quân sự một chút trước đã.”
Nhiếp Kiên Cường gật đầu, ra hiệu cho mọi người đuổi theo rồi sau đó mới ý vị sâu xa nói với Ngưu Lê: “Tên nhóc kia và sinh viên bình thường… có hơi khác nhau, ngươi không nên coi thường hắn.”
“Hả?” Ngưu Lê càng kinh ngạc hơn, nhưng cũng chỉ cười không nói gì thêm.
Vương Đằng đi trong đội ngũ, vừa nãy tầm mắt của Ngưu Lê chú ý tới hắn.
Đối phương là người của quân bộ, mà xem ra thì chức vị cũng không thấp, thích quan sát thì cho hắn quan sát là được, cũng không rớt miếng thịt nào.
…
Mọi người thông qua được bài tra, thuận lợi tiến vào thành phố Hắc Tước.
Rất nhiều sinh viên cũng vô cùng tò mò, chung quy thì cũng là lần đầu tiên đến thị trấn quan trọng về quân sự của đồn trú dị giới, mặc dù quân sự tốt đẹp đã rèn luyện làm cho bọn họ không đến mức nhìn xung quanh như Vương Đằng nhưng đôi mắt vẫn đảo quanh khắp nơi, đánh giá nơi này đánh giá nơi kia.
Vương Đằng phát hiện thành phố Hắc Tước thật sự không khác nhau quá nhiều với thành phố Xích Hổ mà hắn đã gặp qua lúc trước, nhà lầu đơn giản thấp bé, vũ khí quân sự nhìn thấy khắp nơi, quân nhân tuần tra thỉnh thoảng đi qua,… gần như giống nhau như đúc.
Đương nhiên bố cục, cấu trúc của nhà lầu trong đó chắc chắn là khác nhau.
Ngưu Lê đưa bọn họ tới một tòa nhà nhỏ có ba tầng.
Binh sĩ nơi này vừa nhìn thấy Ngưu Lê tức khắc chào hắn, vẻ mặt kính ngưỡng: “Trung tá Ngưu!”
Vương Đằng tức khắc sửng sốt.
Quan quân bề ngoài lạ thường trước mắt này thế mà là một trung tá.
Lúc này hắn mới chú ý tới quân hiệu trên vai Ngưu Lê, hai viên Ngân tinh, đúng là đại diện cho trung tá.
Lúc trước Vương Đằng đã đặc biệt tìm hiểu qua, chế độ quân hàm từ dưới lên trên, chia làm mấy cấp bậc.
Màu sắc đại diện cho cấp sĩ, cấp úy, cấp tá, cấp tướng, nguyên soái lần lượt là màu vàng, màu lam, màu bạc, màu đỏ, màu vàng kim.
Mà mỗi cấp bậc lại chia làm mấy cấp bậc nhỏ, lấy số lượng sao nhiều ít để phân chia.
Muốn đạt được quân hàm cũng không dễ dàng, chẳng những phải đạt được thực lực nhất định mà còn phải tích cóp đủ công trạng.
Vương Đằng chỉ là quân hàm cấp sĩ hạ đẳng, trước đây đã phát quân trang tương ứng, quân hiệu là một viên ngôi sao màu vàng.
Hắn mang theo nhưng không đeo.
Mà Ngưu Lê là một trung tá, có thể tưởng tượng ra hắn đã lập bao nhiêu công huân ở trên chiến trường.
Đây là một vị đại lão đó!
Bàn về thực lực, Vương Đằng nhìn ra được đối phương cũng là cấp Chiến binh thất tinh, ngang với hắn, nhưng về công trạng, hắn lại kém xa vạn dặm.
“Dùng thực lực của ta lăn lộn cấp tá chắc cũng không khó nhỉ.” Vương Đằng vuốt cằm, không khỏi nghĩ thầm.
Tham vọng của hắn chưa bao giờ nhỏ.
Lấy cấp tá trước, chờ đến khi vào cấp Chiến Tướng lại suy xét phong tướng!
Cá mặn cũng có ước mơ mà!
Lúc này Ngưu Lê gật đầu, nói với binh lính kia: “Những người này là tân binh, dẫn bọn họ đi đăng ký một chút, làm thẻ quân tịch.”
“Vâng!”
Quá trình đăng ký rất đơn giản, xác nhận thân phận, trực tiếp làm thẻ quân tịch ở hiện trường.
Gần trăm người tốn không đến một giờ.
Vương Đằng nhận thẻ quân tịch của mình, phía trên không có tin tức dư thừa nào, chỉ là tên và quân hàm.
Sĩ quan hạ cấp, đây là quân hàm của Vương Đằng.
Bản thân dù sao cũng là người có quân hàm, đây cũng không phải là thứ mà tùy tiện tân binh nào cũng có được.
Vương Đằng âm thầm gật đầu, sau đó nhìn thẻ quân tịch trong tay Hàn Chú.