Chương 547: Không được phép sử dụng binh khí kỳ quái trong quân diễn.
Vương Đằng thu lò Hắc Vẫn vào, mặc dù hai mắt còn muốn nhìn, nhưng thật sự không thể nhìn tiếp nữa. Nhìn nữa, hắn sợ chính mình không nhịn được mà mở lò luyện đan.
Tốt xấu gì hắn cũng là luyện đan sư cao cấp, bắt được thần khí luyện đan bậc này, tất nhiên là rục rịch.
Chỉ là thời gian, địa điểm không đúng, huống chi trên người cũng không có thảo dược, không thể làm gì khác hơn là chờ thêm chút nữa.
Có thêm vấn đề nữa.
Lò Hắc Vẫn rốt cuộc có tác dụng gì?
Từ hành động xem qua vừa nãy, tác dụng chính là có thể ngưng tụ hỏa diễm chi lực vô cùng tốt, tăng nhanh tốc độ luyện đan.
Trước đây từng nói, chất liệu của lò Hắc Vẫn là từ một khối thiên thạch trên trời, rơi vào trong núi lửa, nung nóng qua vô số năm tháng, theo cách tự nhiên xảy ra chút biến hóa kỳ lạ.
Thế nên ngưng tụ hỏa diễm chi lực là tác dụng phổ biến nhất mà người đời biết, về những thứ khác, cũng chỉ có nhân tài dùng rồi mới biết được.
Vương Đằng trầm tư một chút, sau đó hít sâu một hơi, gạt bỏ đi tạp niệm, bắt đầu tu luyện.
Ngày tiếp theo.
Hơn bảy giờ sáng, mọi người tập hợp trước ký túc xá.
Trung úy Ngưu Lê xuất hiện lần nữa, Nhiếp Kiên Cường và thầy hướng dẫn kia của hắn đã ở đó.
Tập hợp xong, Ngưu Lê không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đưa mọi người đến canteen của Bộ Chỉ huy quân sự ăn điểm tâm.
Canteen Bộ Chỉ huy quân sự rất lớn, bàn cơm bài trí chỉnh tề, trên bàn cũng đã chuẩn bị xong thức ăn, mỗi bàn thức ăn đều được thống nhất phương thức và vị trí bài trí.
Vương Đằng thấy tình hình trong phòng ăn, âm thầm tặc lưỡi hít hà, cảm thấy người mắc chứng bệnh rối loạn cưỡng chế nghiêm trọng ở trong quân đội hai tháng, bệnh tật gì cũng được chữa khỏi.
Lúc bọn họ đi vào, nhiều quân nhân cũng đang đi vào canteen, chuẩn bị ăn cơm.
“Ồ?” Đột nhiên Vương Đằng khẽ ồ lên một tiếng, nhìn hai đội ngũ đang từ cửa đi vào.
Hàn Chú nghe thấy âm thanh, theo ánh mắt của hắn nhìn theo, cười nói: “Bọn họ là sinh viên trường quân đội Tinh Sơn và trường quân đội Vân Không.”
“Lần này còn có những trường quân đội khác tới đây sao?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này có gì lạ đâu. Hai trường quân đội này cũng giống chúng ta, sau này tốt nghiệp cũng vào quân đoàn Hắc Tước, ta nói bình thường ngươi cũng nên tìm hiểu những chuyện này đi.” Vạn Bạch Thu nói.
“Hiểu rõ nhiều chuyện như vậy để làm gì, sợ đầu nhét chưa đủ à.” Vương Đằng nói thờ ơ.
“Phục ngươi rồi.” Vạn Bạch Thu im lặng nói.
“Lại nói bọn họ có tham gia cuộc so tài võ đạo sao? Sao ta không có một chút ấn tượng chứ.” Vương Đằng buồn bực nói.
“...”
Hàn Chú và Vạn Bạch Thu cảm thấy đau đầu.
“Ta thấy ngươi chỉ nhìn chằm chằm trường Quân đội Hạ Đô, những người của trường Đại học số 1.” Vạn Bạch Thu tức giận nói.
“A ha ha, là như thế sao?” Vương Đằng cười khan.
Sinh viên trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không cũng nhìn thấy đám người Vương Đằng, sắc mặc lập tức thay đổi, đặc biệt là ánh mắt nhìn Vương Đằng.
Đó là ánh mắt sinh viên dốt thấy sinh viên giỏi!
Cũng không phải nói bọn họ đúng là sinh viên dốt. Mấy chục trường quân đội, không có nơi nào kém.
Chỉ là so với Vương Đằng và đám người Hàn Chú, bọn họ cảm giác mình rất giống sinh viên dốt.
Không bao lâu sau, mọi người đến đông đủ, bắt đầu ăn cơm.
Nhất thời, trong phòng ăn chỉ có âm thanh ăn cơm.
Ăn cơm xong, Ngưu Lê đưa bọn họ đến sân tập võ của Bộ Chỉ huy quân sự.
Sân tập võ cách khu dừng chân và canteen không tính là gần, với tốc độ của võ giả, chạy chậm cũng mất gần mười phút đồng hồ.
Thật ra thì sân tập võ này rất giống với thao trường của trường Quân đội Hoàng Hải, chiến diện tích rất lớn, chia ra làm rất nhiều khu vực.
Ngưu Lê đưa bọn họ đi qua cửa chính, đi vòng một đoạn vòng quanh bên ngoài, cuối cùng tới chỗ có võ đài và khu vực khán phòng.
“Đều thể hiện cho tốt, cố gắng không cần nương tay. Biểu hiện của các ngươi trong diễn võ ảnh hướng đến sự sắp xếp phía sau, tự mình giải quyết cho tốt.”
Dặn dò mấy câu, Ngưu Lê và Nhiếp Kiên Cường đợi một đám thầy hướng dẫn trường học chuẩn bị đi lên trên khán phòng xem cuộc chiến.
Đột nhiên, Nhiếp Kiên Cường dừng bước, quay đầu nói.
“Đúng rồi, quân diễn không được phép sử dụng binh khí kỳ quái.”
Lời nói không đầu không đuôi, Trung úy Ngưu Lê lại càng không hiểu chuyện gì, nghi ngờ nhìn Nhiếp Kiên Cường.
Nhưng mà đám người Hàn Chú lập tức kịp phản ứng, sắc mặt kỳ lạ, ánh mắt cũng rơi trên người Vương Đằng.
“??”
Vương Đằng hơi mơ hồ.
“Các ngươi nhìn ta làm gì? Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”
“Ở đây vũ khí của ngươi là kỳ lạ nhất rồi, trong lòng ngươi không thấy sao?” Vạn Bạch Thu nói.
Những người khác đồng loạt gật đầu.
Rốt cuộc Vương Đằng ý thức được cái mọi người nói đến là cái gì.
Cục gạch!
Những người này lại xem thường cục gạch của hắn sao?
“Tại sao? Đó cũng là vũ khí, ta cũng không phạm quy.” Vương Đằng nhìn Nhiếp Kiên Cường, không phục nói.
Ngưu Lê hơi nghi ngờ.
Rốt cuộc thứ vũ khí bọn họ nói là thứ gì?
Chơi trò bí hiểm cái gì, có thể nói rõ ràng hơn không.
“Tại sao? Ngươi cứ nói đi?” Nhiếp Kiên Cường im lặng nhìn hắn một cái, ha ha nói: “Ngươi không sợ mất mặt, nhưng ta ngại mất mặt. Đừng có làm mấy trò ngu ngốc gì đó, đánh cho tốt, cũng để cho mọi người thấy được thực lực chân thật của các ngươi.”
Vương Đằng có chút không cam lòng, những võ giả của Bộ Chỉ huy quân sự nhất định là có không ít thiên tài, không dùng cục gạch làm sao có thể rơi nhiều tinh thần và thuộc tính ngộ tính.
Nhiếp Kiên Cường thấy bộ dáng hắn như vậy, thật là có hơi đau đầu.
Thật sự không hiểu cục gạch kia có gì tốt mà cố chấp?
Những vũ khí khác dùng không tốt sao?
Thằng nhóc này thiên tài thì thiên tài, mạch não của hắn gần như hướng lên trời.
Chẳng lẽ càng là thiên tài, ý nghĩ càng khác hẳn người thường.
Nhìn đám người Hàn Chú vẫn là rất phù hợp, bình thường. Xem ra bọn họ còn chưa đủ thiên tài.
Lý giải này quả không sai!