Chương 548: Không được phép sử dụng binh khí kỳ quái trong quân diễn. (2)
Chỉ là vừa nghĩ tới việc diễn võ hôm nay phải dựa vào Vương Đằng để tranh thể diện, cho nên giọng điệu hơi mềm xuống, nói: “Ở những nơi khác ngươi thích dùng cục gạch ta không ngăn cản ngươi, ví dụ như trên chiến trường, kẻ địch nhiều như vậy, tùy ngươi dùng. Nhưng hôm nay đừng dùng, suy cho cùng võ giả trận chiến của các ngươi hôm nay cũng là người mình, ít nhiều cũng gần như là đàn anh đàn chị của các ngươi.” “Cục gạch??” Ngưu Lê nhạy mả bắt được từ này, một đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cái quỷ gì vậy?
Đường đường là võ giả, là sinh viên tài cao của Hoàng Hải, lại dùng cục gạch làm vũ khí.
Ngươi xác định không nói sai sao?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị của mọi người, hắn không thể không chấp nhận, sau đó ánh mắt kỳ dị nhìn Vương Đằng.
Thằng nhóc này…
Vương Đằng hơi do dự, gật đầu nói: “Được rồi, lần này ta cũng không cần tới, nhưng về sau ngươi không được cản ta nữa.”
Vốn dĩ hắn không muốn đồng ý, nhưng mà Nhiếp Kiên Cường làm hắn xúc động rồi. Thử nghĩ mà xem cùng là người mình, vẫn là để cho bọn hắn chút mặt mũi thì tốt hơn.
Mặt khác, trên chiến trường nhiều kẻ địch như vậy, quả thật là đủ cho hắn thu hoạch rồi, cũng không ít điểm.
Nhiếp Kiên Cường thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự sợ Vương Đằng bướng bỉnh đến cùng, may là coi như thằng nhóc này cho hắn chút thể diện.
Hắn không nói gì nữa, cùng bọn Ngưu Lê đi lên khán phòng.
Hiện tại, hai bên khán phòng đã có không ít võ giả Bộ Chỉ huy quân sự ngồi, đang quét mắt nhìn mọi người phía dưới, cũng bàn luận xôn xao, thấp giọng thảo luận gì đó.
Bốn phía cũng không thiếu quân nhân, cả đám đều rất hứng thú chờ diễn võ bắt đầu.
Suy cho cùng những người này không phải là lính mới bình thường gì, bọn họ đều là võ giả thiên tài từ trường quân đội đi ra, trận chiến võ nghệ kế tiếp tuyệt đối đặc sắc.
Không chừng sau này trong bọn họ sẽ xuất hiện một hai nhân tài kiệt xuất trong quân đội, một nhân vật đủ làm mưa làm gió.
Thế nên rất nhiều quân nhân đang không thực hiện nhiệm vụ, đúng lúc rảnh rỗi đều sẽ chọn tới xem một chút.
Người của trường quân đội Tinh Sơn và trường quân đội Vân Không cũng tới. Bọn họ đang ở cách đó không xa, xếp thành hai đội hình sát nhau, không nói gì nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía người của trường Quân đội Hoàng Hải.
Vương Đằng không để ý tới bọn họ, bây giờ hắn đang nhìn một nhóm người ở võ đài đối diện.
Bọn họ chỉ có hơn năm mươi người, số lượng sinh viên ít hơn nhiều so với ba trường quân đội còn lại, nhưng mà mơ hồ khí thế tạo nên lại hơn xa so với ba sở trường quân đội.
Vẻ mặt của bọn họ rất tùy ý. đánh giá lính mới của ba sở trường quân đội, hình như trong ánh mắt mang theo vẻ... hài hước!
Vị trí chính giữa trong khán phòng, ngồi ở đầu là một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc quân trang, sắc mặt uy nghiêm, quân hiệu trên vai hắn là một viên Xích Tinh.
Đại biểu cho thân phận của hắn, là một gã Chuẩn tướng!
Người này tên là Tống Vạn Giang, là một trong những đại phó quân chủ dưới trướng quân chủ của quân đoàn Hắc Tước.
Còn hơn mười sĩ quan ngồi trái phải phía sau hắn, nhìn quân hàm thấp nhất đều là úy.
Mà trong đó, bắt mắt nhất là hai sĩ quan trẻ tuổi một nam một nữ.
Thoạt nhìn bọn họ chỉ có chừng hai mươi tuổi, trẻ hơn nhiều so với những người khác, nhưng quân hiệu trên vai bọn họ là một viên Ngân Tinh chói mắt, đại diện cho quân hàm của hai người đã là... Thiếu tá!
Phải biết rằng, việc thăng cấp quân hàm chỉ có thực lực thôi còn chưa đủ, nhất định phải tích lũy công trận cho đủ.
Với quân hàm của hai người này, cho thấy rõ bọn họ lập được không ít công trận trên chiến trường.
Tuổi còn trẻ đã đạt được thành tực thế này, sau này tièn đồ có thể nói là sáng lạn.
Hiện tại Ngưu Lê và Nhiếp Kiên Cường ngồi ở bên tay trái Tống Vạn Giang.
Thầy hướng dẫn dẫn đội trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không cũng ở trong đó.
Tống Vạn Giang nhìn từng bóng dáng trẻ tuổi phía dưới, cười nói: “Thật đúng là trẻ tuổi, không biết lần này trong số lính mới có thể xuất hiện một hai người tương đối xuất sắc hay không.”
Trong đầu Ngưu Lê không kiềm được hiện lên một không mặt, trong đầu lại càng hiện ra lời dặn dò Vương Đằng lúc nãy của Nhiếp Kiên Cường, sắc mặt kỳ lạ nói: “Có lẽ sẽ có.”
“A?” Tống Vạn Giang hơi kinh ngạc.
“Trung tá Ngưu nhìn trúng người nào sao?” Ánh mắt nam sĩ quan trẻ tuổi bên cạnh Tống Vạn Giang chợt lóe, khẽ cười hỏi.
“Xem biểu hiện.” Ngưu Lê liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng không nhiều lời.
“Mới vừa rồi ta thấy Trung tá Ngưu đưa các đàn em của trường Quân đội Hoàng Hải chúng ta tới đây, chẳng lẽ người Trung tá Ngưu nhìn trúng người nào ở trong đó?” Lúc này nữ sĩ quan trẻ tuổi cũng cười nói.
“Khổng Lê, gần đây ngươi không quan tâm tới chuyện ở trường học cũ rồi.” Nhiếp Kiên Cường bỗng nhiên cười nói.
“Thầy Nhiếp, ta vừa làm xong một nhiệm vụ trở về, ngay cả năm mới cũng không về, đâu có thời gian chú ý nơi đó.” Khổng Lê hơi oán hận nói.
“Ha ha, quân nhân mà, không thể tránh được, nhưng mà ngươi không hiểu thì lát nữa xem cho kỹ một chút.” Nhiếp Kiên Cường thần bí nói.
Ánh mắt Khổng Lê chợt lóe, cười nói: “Nếu thầy Nhiếp cũng nói như vậy, xem ra năm nay trường Hoàng Hải chúng ta thật sự có nhân vật cực kỳ xuất chúng.”
Trên mặt tên nam sĩ quan trẻ tuổi không khỏi lộ ra vẻ hứng thú.
“Ta rất mong đợi màn thể hiện của Hoàng Hải!” Tống Vạn Giang cười nói.
“Chắc chắn sẽ không khiến cho ngươi thất vọng.” Nhiếp Kiên Cường có hơi tự tin nói.
“Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa, chuẩn bị bắt đầu đi.” Tống Vạn Giang đứng lên, giọng nói chậm rãi truyền ra.
Giọng nói Tống Vạn Giang không lớn, nhưng truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng.
Chỗ tốt của võ giả là ở điểm này, ngay cả loa cũng tiết kiệm được.
Lính mới phía dưới lập tức chăm chú nghe.
Tống Vạn Giang nói qua quy tắc và hình thức của quân diễn rất nhanh.
Đơn giản mà nói, quân diễn này tiến hành theo hình thức tự do khiêu chiến, tất cả lính mới đều phải xuất chiến, thời gian chỉ có năm phút đồng hồ.
Mà đối thủ chính là những tên lính cũ ở võ đài đối diện.
“Những gì phải nói ta cũng nói rồi, bây giờ tiến hành diễn võ.”