Chương 549: Thật quá thảm!
“Trước tiên bắt đầu từ lính mới của trường Quân đội Vân Không đi.” Tống Vạn Giang nói xong ngồi xuống.
Trường Quân đội Vân Không bên kia, tất cả lính mới biến sắc, không nghĩ là bọn họ lên sàn đấu trước tiên!
Diễn võ này, tất cả mọi người đều là trải qua lần đầu, không có kinh nghiệm gì, tất nhiên hy vọng những người khác tỷ thí trước.
Ai lên trước người đó chịu thiệt.
Nhưng chuyện này không phải do bọn họ quyết định.
Trên khán phòng, một thầy hướng dẫn trường Quân đội Vân Không đứng bật dậy, đạp mạnh chân, từng trên khán phòng nhảy xuống, dừng ở trường Quân đội Vân Không bên kia, sắp xếp thứ tự xuất chiến.
Võ đài đối diện, những lính cũ kia đều ngồi xếp bằng đồng loạt, vẻ mặt không nóng vội, yên lặng chờ đợi.
Trường Quân đội Hoàng Hải bên này, Vương Đằng thấy một màn như vậy, không nói gì, cũng khoanh chân ngồi xuống, không chỉ như thế, hắn còn liếc mắt ra hiệu cho bọn Hàn Chú và Vạn Bạch Thu, để cho bọn họ cũng ngồi xuống.
Nhưng hai người có hơi chần chờ, đồng thời lại càng cực kỳ im lặng.
Người này thật đúng là tùy ý!
Bộ Chỉ huy quân sự làm việc thường chú ý kỷ luật nghiêm minh, tuy nhiên tương đối rộng rãi với võ giả.
Nhưng mà lúc này có nhiều nhân vật lớn như vậy ở hiện trường, bọn họ chưa nói ngồi, ai dám ngồi?
Cho nên việc này liền tạo thành một cảnh tượng rất dễ thấy.
Lính mới bên này, tất cả mọi người đều đứng, duy nhất chỉ có một người Vương Đằng ngồi dưới đất.
“Thằng nhóc này có chút thú vị.” Trên khán phòng, Tống Vạn Giang cười nói.
“Ta không nhìn thấy sự kính sợ đối với quân lệnh ở trên người hắn. Thực sự hắn là người do trường quân đội bồi dưỡng ra sao?” Nam sĩ quan trẻ tuổi cau mày nói.
“Người này có phần… đặc biệt.” Sắc mặc Nhiếp Kiên Cường hơi biến thành màu đen, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Vương Đằng thật sự có phần làm cho hắn mất mặt.
Cuộc so tài còn chưa bắt đầu, Vương Đằng cứ như vậy làm trò khác người.
Khó trách thời điểm tổng viện giao Vương Đằng cho hắn, còn cố ý truyền âm dặn dò một phen.
Quả nhiên thằng nhóc này khó quản!
Lúc này hắn cảm thấy may mắn vì chính mình làm cho Vương Đằng không dùng cục gạch, nếu không còn không biết gây ra chuyện đáng chê cười gì nữa.
Tống Vạn Giang liếc mắt nhìn Nhiếp Kiên Cường một cái, cười nói: “Không sao cả, là một võ giả, rất nhiều chuyện không thể theo quy tắc thông thường. Trên phương diện chuyên môn việc nghe theo quân lệnh là yêu cầu, nhưng mà chuyện nhỏ này cũng không cần thiết nghiêm khắc như vậy.”
Giọng nói của hắn truyền ra, nói với mọi người bên dưới: “Người chưa so tài cũng ngồi xuống đi.”
Mấy người vẫn đứng ngây ngốc một chỗ lập tức ngồi xuống.
“Nhìn các ngươi căng thẳng kìa.” Vương Đằng im lặng nói.
Hàn Chú và Vạn Bạch Thu liếc mắt nhìn hắn.
Được, ngươi trâu bò!
...
Không lâu sau, một tên lính mới trường Quân đội Vân Không đứng dậy, đạp mạnh chân, hạ xuống võ đài, cất giọng nói: “Trường Quân đội Vân Không, Kha Hoa, cấp Chiến Binh tứ tinh, xin chỉ giáo thêm!”
“Người đầu tiên đã là cấp Chiến Binh tứ tinh!” Hàn Chú kinh ngạc nói.
“Suy cho cùng ở đây có nhiều nhân vật lớn như vậy, trận đầu làm sao cũng phải đánh cho đẹp một chút.” Vạn Bạch Thu như có điều gì suy nghĩ nói.
Vương Đằng không nói chuyện, nghe ý tứ của hai người Hàn Chú, có khả năng người mạnh nhất của trường Quân đội Vân Không chính là cấp Chiến Binh tứ tinh rồi.
Chỉ là ngẫm lại cũng không kỳ lạ, cho dù là Hoàng Hải, cũng chỉ có một người đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh là Hàn Chú mà thôi.
Một người lính cũ bên kia đứng lên, là một tên thanh niên sắc mặt ngăm đen, nhìn mặt cũng ngoài hai mươi. Bước chân khẽ điểm, hạ xuống võ đài, hắn cười nói: “Thân Khải, cấp Chiến Binh tam tinh!”
“Cấp Chiến Binh tam tinh!”
Khoa Hoa biến sắc, trong số lính cũ, người xuất chiến lại là một võ giã cấp Chiến Binh tam tinh.
Đây là đang xem thường hắn sao?
Nên biết rằng số nhiệm vụ mà đại tứ sinh bọn họ đã làm cũng không ít, bàn về kinh nghiệm hắn tự thấy cũng không kém hơn võ giả Bộ Chỉ huy quân sự bao nhiêu.
Nhưng mà không nghĩ tới vẫn bị đối phương xem thường.
Sắc mặt của mọi người của trường Quân đội Vân Không khó coi, lấy cấp Chiến Binh tam tinh đấu với cấp Chiến Binh tứ tinh, những lính cũ này quá xem thường bọn họ rồi!
Trường Quân đội Hoàng Hải và Tinh Sơn thấy một màn như vậy, cũng rất kinh ngạc.
“Đây là bọn họ muốn ra oai phủ đầu chúng ta đây!” Thần sắc Hàn Chú nghiêm túc, thấp giọng nói.
“Thú vị, những lính cũ này cũng không sợ lật thuyền trong mương.” Vương Đằng cười nói.
...
Trên võ đài, Thân Khải lấy ra chiến đao, chỉ nghiêng mặt đất, nói: “Bắt đầu đi, ngươi chỉ có thời gian năm phút đồng hồ mà thôi.”
“Ghê tởm, bớt xem thường người khác đi!”
Kha Hoa giận dữ trong lòng, cầm chiến kiếm trong tay, trên người hiện lên tia sáng nguyên lực màu xanh lục, trong nháy mắt phóng tới đối phương.
Hắn vừa ra tay liền xuất toàn lực, chiến kiếm múa, hóa thành mười mấy mũi nhọn kiếm màu xanh, bao phủ Thân Khải.
Ầm!
Nguyên lực bộc phát, sức mạnh hết sức kinh khủng.
Sắc mặt Thân Khải không thay đổi, ngay sau đó, vậy mà đâm vào trong kiếm quang.
Xì! Xì! Xì!
Trong đó có khoảng ba tia kiếm quang rơi trên người của hắn.
Sắc mặt Kha Hoa vui mừng, chân bước lên phía trước, chuẩn bị thừa thắng xông lên.
Đúng lúc này, chiến đao sắc bén không có chút dấu hiệu nào gác trên cổ của hắn.
“Ngươi thua!”
Trên gương mặt ngăm đen của Thân Khải xuất hiện một dấu kiếm, máu tươi chảy xuôi xuống, nhưng sắc mặt của hắn bình tĩnh, nhàn nhạt lên tiếng.
“Làm… làm sao có thể?” Kha Hoa mở to hai mắt nhìn, cả người ngưng lại.
Hắn thua!
Thua bởi một võ giả cấp Chiến Binh tam tinh.
Hơn nữa còn thua đơn giản như thế, triệt để hoàn toàn!
Nội tâm của hắn chấn động, không thể nào chấp nhận.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng vô cùng chấn động.
Lính cũ mạnh như vậy sao?
Chỉ dùng một chiêu, Kha Hoa liền thua, ngay cả chiêu thức lớn cũng không kịp dùng, thua thế này cũng quá thảm đi.