Chương 551: Ý thức chiến trường (2)
Có lẽ có người cho rằng xem nhiều thêm mấy trận, dường như đã nắm giữ bí quyết trong đó. Trên thực tế khi trận chiến thực sự bắt đầu, bộ não và cơ thể vẫn theo không kịp. “Mã Bằng Trình, Trường Quân đội Tinh Sơn, cấp Chiến Binh tứ tinh, xin chỉ giáo!”
Lúc này, một nam sinh mày rậm mắt to của trường Quân đội Tinh Sơn đi lên võ đài, cất cao giọng nói.
“Là hắn.” Hàn Chú đột nhiên cất giọng nói.
“Ngươi biết?” Vạn Bạch Thu có chút sửng sốt hỏi.
“Cuộc so tài quân sự cả nước, đúng lúc ta được coi hắn thi đấu, thực lực của tên Bằng Trình này không kém, đáng tiếc lại không may mắn, mới bắt đầu thi đấu chưa được bao lâu liền gặp phải kẻ địch mạnh, đánh quá ác, bị thương nặng, e rằng xếp hạng cuối cùng có lẽ nằm ngoài tám mươi.” Hàn Chú tiếc hận nói.
Lính cũ cũng xuất ra một gã cấp Chiến Binh tứ tinh.
Hai bên lập tức bắt đầu trận chiến. Mã Bằng Trình dùng chiến đao, còn bên này lính cũ dùng trường thương làm vũ khí.
Dài hơn một tấc mạnh hơn một tấc, binh khí của lính cũ rõ ràng đang chiếm ưu thế.
Thế nhưng lần này lính mới Mã Bằng Trình vậy mà lại không bị đánh bại nhanh chóng, mà lại cùng lính cũ đánh hơn mười mấy hiệp càng ngày càng hiểm.
Tinh thần của đám người trường Quân đội Tinh Sơn bị chấn động, sôi nổi mở to nhắm nhìn trên võ đài thi đấu.
Nếu không phải ngại những nhân vật lớn trên khán phòng, bọn họ sẽ nhịn không được cũng muốn lên tiếng cổ vũ Mã Bằng Trình cố gắng lên.
Lính mới thua quá thảm, nếu Mã Bằng Trình có thể thắng hoặc đánh không phân thắng bại, ít nhất trường Quân đội Tinh Sơn còn có thể có chút thành tích chói sáng, không đến nỗi bị mất mặt trước các nhân vật lớn của Bộ Chỉ Huy Quân sự.
Thế nhưng bọn hắn cũng không biết Mã Bằng Trình đánh khó khăn cỡ nào. Lúc đối phương tấn công, hắn gần như là chống đỡ hết sức, rất khó để rút tay ra phản kích.
Rõ ràng thực lực không kém nhiều lắm, nhưng hắn vẫn bị lính cũ treo đánh.
Quá uất ức!
“Các ngươi nói Mã Bằng Trình này có thể kiên trì ba phút đồng hồ hay không?” Vạn Bạch Thu hỏi.
“Có chút khả năng.” Hàn Chú nói.
“Vương Đằng, ngươi cứ nói đi?” Vạn Bạch Thu vừa chuyển hướng nhìn người nào đó đang buồn ngủ, im lặng hỏi.
“Trong hai phút, tất bại.” Vương Đằng nâng mắt lên nhìn hai cái, nói.
...
Lúc này, sắc mặt Mã Bằng Trình khó coi, miệng hét lớn một tiếng, đột nhiên trước mặt nghênh đón thương mang, một đao quét ngang qua.
Rốt cuộc dùng phương pháp lưỡng bại câu thương.
Cứ như thế bùng nổ!
Rất nhiều lính mới bị chấn động.
“Mã Bằng Trình quá liều mạng. Một thương này nếu như thật sự đâm vào, vết thương tuyệt đối không nhẹ!”
Khóe miệng lính cũ phía đối diện hiện lên một tia cười lạnh, hai mắt đột nhiên trợn trừng, khí thế bùng nổ mãnh liệt mang theo nồng đậm sát khí.
Vẻ mặt Mã Bằng Trình hoảng sợ, tức khắc cả người hơi chậm lại.
Chỉ là ngưng trệ trong nháy mắt, thắng bại liền rõ ràng.
Lính cũ cầm trường thương để trên cổ Mã Bằng Trình. Nếu như ở trên chiến trường, cổ của hắn đã bị đâm một lỗ máu rồi.
Bên dưới Hàn Chú và Vạn Bạch Thu nhìn Vương Đằng như gặp quỷ. Vừa mới nói sống không quá hai phút, Mã Bằng Trình đã lập tức thua.
Vương Đằng, người này là thần sao?
Vương Đằng lắc đầu.
Đây là sát khí!
Trước kia hắn từng lấy việc đi săn giết tinh thú để rèn luyện bản thân mình, bởi vì số lượng tinh thú giết rất nhiều, từ từ ngưng tụ thành sát khí.
Những lính cũ giết người vô số này, hiển nhiên cũng là người mang sát khí.
Mã Bằng Trình xoay sở không kịp đề phòng phía dưới, tinh thần bị sát khí đánh trúng. Mặc dù chỉ chậm lại trong nháy mắt, nhưng trước ý thức chiến đấu mạnh mẽ của lính cũ, cũng đủ để phân thắng thua rõ ràng rồi.
Trường Quân đội Tinh Sơn vẫn là toàn quân bị diệt.
Trừ Mã Bằng Trình, còn có mấy người cấp Chiến Binh, nhưng mà tất cả đều thua.
Mặc dù vừa rồi Mã Bằng Trình đã báo kinh nghiệm cho đồng bạn, để bọn họ chuẩn bị tâm lý, nhưng mà đối mặt với sát khí kinh hoàng của lính cũ, như thế nào thì vẫn nên như thế đó, không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Tiếp theo, đến lượt trường Quân đội Hoàng Hải ra sân.
Nhiếp Kiên Cường đi tới trước mặt mọi người, nói: “Các ngươi tự tính toán lên đi, trước sau cũng không khác biệt lắm.”
Mọi người im lặng.
Tùy ý như vậy sao?
Thầy hướng dẫn đội này cũng quá không hoàn thành trách nhiệm đi.
Mọi người vô lực phỉ nhổ.
“Ta lên trước đi.” Đỗ Vũ đứng dậy, mang theo khí thế một đi không trở lại nhảy lên võ đài.
Lính mới trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không đều nhìn Hoàng Hải bên này, trường Quân đội Hoàng Hải được công nhận là trường mạnh nhất, không biết biểu hiện của bọn hắn sẽ như thế nào?
“Đỗ Vũ, Trường Quân đội Hoàng Hải, cấp Chiến Binh tứ tinh, xin chỉ giáo!”
“Nhiễm Vĩ, cấp Chiến Binh tứ tinh!” Một gã lính cũ to con cầm chiến phủ trong tay, nghênh ngang đi lên.
Hai bên khai chiến, Nhiễm Vĩ bước nhanh về phía trước xông đến Đỗ Vũ, chiến phủ trong tay ngưng tụ tia sáng màu vàng vô cùng hùng hậu, oanh kích vô cùng điên cuồng xuất ra.
Rầm rầm rầm!
Sau hơn hai phút đồng hồ, một bóng dáng bay ngược ra.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, người thua là Đỗ Vũ.
Nhiễm Vĩ vẫn chưa thỏa mãn lắc đầu, đi xuống võ đài.
“Trường Quân đội Hoàng Hải quả thật lợi hại, người thứ nhất đi ra đã trụ vững được gần ba phút đồng hồ.”
Mọi người của trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không không thể không phục, thực lực này mạnh hơn người mạnh nhất của trường bọn họ không ít.
Tiếp theo một đám người Hoàng Hải bên này ra sân, mặc dù không thắng, nhưng mà thời gian kiên trì lâu hơn hai trường khác.
Trong lúc vô hình tạo ra sự chênh lệch về tổng thể.
Mãi cho đến cuối cùng, còn lại ba người Vương Đằng, Hàn Chú, Vạn Bạch Thu.
“Ta lên trước, hai người các ngươi áp trục.” Vạn Bạch Thu cười cười, nhảy lên võ đài.
Một lính nữ ra sân, cấp Chiến Binh tứ tinh, thực lực tương đương với Vạn Bạch Thu, binh khí là một cái dây xích, quấn quanh hông nàng.
Lúc này nó bị nàng tháo xuống, giữ ở hai tay, hai đầu rũ xuống trên mặt đất, một đầu khóa sừng giống như đầu thương, cực kỳ sắc bén, một đầu còn lại là khóa tròn.
Vương Đằng sửng sốt.
Xích Tinh Vân?
Là ngươi sao, Thánh đấu sĩ A Thuấn?