Chương 552: Là đấu sĩ Ma Thánh ngươi sao?
Nhìn xuống cổ họng của tên lính nữ kia, không có hầu kết, là một cô gái xinh đẹp chân chính không thể nghi ngờ. Thánh đấu sĩ nhà người ta là một bé trai đáng yêu đâu rồi.
Vương Đằng nhắc lại tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn thấy loại vũ khí này, cảm thấy có hơi thú vị.
Trận chiến lập tức bắt đầu, Vạn Bạch Thu cầm trường tiên trong tay, giống như một con linh xà vung tới đối phương.
Lính nữ kia bắt đầu khởi động nguyên lực, bám vào trên binh khí dây xích.
Rầm rầm!
Dây xích rũ trên mặt đất như sống lại, vờn quanh thân nàng, mang theo một đầu khóa sừng hướng về phía trường tiên.
Hai người chiến đấu hơn ba phút đồng hồ, tên lính nữ kia cười một tiếng, dây xích vừa thay đổi, quấn quanh trường tiên, trong nháy mắt vọt tới trước mặt Vạn Bạch Thu, khóa sừng sắc bén dừng ở trước mũi của nàng.
Vạn Bạch Thu chán nản đi xuống.
Nàng đã cố gắng hết sức, đối phương cực kỳ khó dây dưa, binh khí lại hết sức lạ lùng, có thể kiên trì lâu như vậy thật không dễ dàng.
Hàn Chú ra sân, bình tĩnh lên tiếng: “Hàn Chú, Trường Quân đội Hoàng Hải, cấp Chiến Binh ngũ tinh!”
Cả sàn đấu yên tĩnh!
Cấp Chiến Binh ngũ tinh đầu tiên xuất hiện.
Sinh viên năm bốn có thể đạt tới cấp Chiến Binh ngũ tinh đã coi là thiên tài rồi.
Trên khán phòng, trong nháy mắt sự chú ý của các nhân vật lớn được hấp dẫn tới đây, cấp Chiến Binh ngũ tinh đã là chiến lực không nhỏ.
Ở trên chiến trường hoàn toàn có thể một mình đảm đương một phía.
Điều hắn thiếu bây giờ chỉ là công trạng để thu phục mọi người mà thôi.
“Đây chính là con át chủ bài của trường các ngươi sao?” Tống Vạn Giang nhìn Nhiếp Kiên Cường, cười hỏi.
“Quả thật Hàn Chú không tệ, nhưng trường học chúng ta còn có một người chưa xuất chiến đó.” Nhiếp Kiên Cường cười nói.
“A? Là thằng nhóc kia!” Tống Vạn Giang kinh ngạc nhìn xuống bên dưới, một bộ dáng thờ ơ không quan tâm.
Nhìn ra được hắn không giống những người khác, trên mặt rất bình tĩnh, cho dù chứng kiến màn tranh tài lúc trước, cũng không có bất kỳ vẻ thấp thỏm nào, rất tự tin.
...
Đội hình lính cũ, ngồi ở vị trí đầu tiên là một gã sĩ quan mặt mũi cương nghị, tuổi tầm hơn hai mươi, nhìn quân hiệu trên vai là một gã Trung Úy.
Lúc trước hắn đều nhắm mắt lại, giống như không có chút nào hứng thú với những màn so tài kia.
Những tên lính cũ còn lại đều nhìn thanh niên này, cấp Chiến Binh ngũ tinh, chỉ có thể dựa vào hắn ra tay.
Trung úy chậm rãi mở mắt, sau đó đứng lên, chân khẽ giậm, hạ xuống trên võ đài, nhàn nhạt lên tiếng.
“Tả Anh, Cấp Chiến Binh ngũ tinh!”
Hàn Chú cầm trường côn trong tay, hai cánh sau lưng mở ra, bay lên trời.
Tả Anh cũng không nói nhảm, giương cánh bay lên, cầm chiến kiếm trong tay, xông về phía Hàn Chú.
Hai người giao tranh trên không trung, tiếng nổ vang không ngừng truyền ra…
Năm phút đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Hai người tách ra, trên người đều có vết thương.
Khóe miệng Tả Anh có vết máu, rõ ràng là bị nội thương, mà thoạt nhìn Hàn Chú thê thảm không ít, khắp nơi trên người đều có dấu kiếm, máu tươi đầm đìa.
Toàn bộ khiếp sợ!
Vậy mà Hàn Chú của trường Quân đội Hoàng Hải và tên lính cũ cấp Chiến Binh ngũ tinh đánh chừng năm phút đồng hồ, còn không phân thắng bại.
Tuy nhiên nhìn tình hình của hai người, rõ ràng là Tả Anh tốt hơn một bậc.
Nếu như hai người đánh tới cuối cùng, phần thắng của Tả Anh ít nhất là tám phần.
“Hàn Chú này rất tốt, trải nghiệm rèn luyện một chút, tin rằng có thể rất nhanh trưởng thành.” Ánh mắt Tống Vạn Giang sáng ngời, khen ngợi.
Diễn võ cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng khen ngợi một tên lính mới.
Nhiếp Kiên Cường nở nụ cười, biểu hiện của mọi người trường Quân đội Hoàng Hải vượt qua dự liệu của hắn, huống chi còn có một người áp trục, đấy mới thật sự là sự ngạc nhiên mà bọn họ chuẩn bị.
“Được lắm, các ngươi cho con át chủ bài xuất chiến đi.” Tống Vạn Giang thấy ánh mắt của hắn, cười nói.
...
Thấy Hàn Chú xuống tới nơi, Vương Đằng im lặng nói: “Diễn võ mà thôi, khiến cho mình thê thảm như vậy, thật là phục ngươi.”
Hàn Chú lúng túng cười một tiếng: “Nói thế nào cũng phải để cho trường Quân đội Hoàng Hải chúng ta kiếm chút mặt mũi chứ, tiếp theo giao cho ngươi.”
“Yên tâm!”
Vương Đằng đứng lên, duỗi lưng một cái, cũng không thấy hắn có động tác gì, cả ngươi trôi, bay tới võ đài.
“Đây là??”
Khuôn mặt mọi người không thể tin nhìn Vương Đằng lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung trên võ đài, giống như mất đi ngôn ngữ.
Ngự không!!
Ít nhất cũng là cấp Chiến Binh thất tinh!!!
Vương Đằng nhìn quanh một vòng, nhàn nhạt lên tiếng: “Vương Đằng, Trường Quân đội Hoàng Hải, cấp Chiến Binh thất tinh, xin chỉ giáo!”
“Shhhh!” Mọi người hít sâu một hơi.
Thật sự là cấp Chiến Binh thất tinh!!!
Sinh viên trường Quân đội Tinh Sơn và trường Quân đội Vân Không đã xem qua Giải thi đấu Võ đạo toàn quốc lần thứ nhất, biết thực lực của hắn đạt tới cấp Chiến Binh lục tinh.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại không phải là cấp Chiến Binh lục tinh mà là cấp Chiến Binh thất tinh.
Rốt cuộc người này tu luyện thế nào, sao tiến bộ nhanh như vậy??
Yêu nghiệt!
Những tên lính cũ đối diện mở to mắt nhìn.
Cấp Chiến Binh thất tinh.
Trong bọn họ, người mạnh nhất chính là Tả Anh, nhưng hai cấp bậc cách nhau như vậy, làm sao mà đánh??
Trong số linh mới làm sao lại xuất hiện loại quái vật như vậy?
Chuyện này không khoa học!
Trên khán phòng, Tống Vạn Giang chợt đúng bật dậy, trầm mặc một chút, mới lắc đầu nhìn Nhiếp Kiên Cường, cười khổ nói:
“Đúng là các ngươi cho ta một sự ngạc nhiên lớn!”
Bốn phía võ đài, từng ánh mắt nhìn bóng dáng trẻ tuổi đứng trong không trung, ánh mắt dại ra.
Cấp Chiến Binh thất tinh!
Rất nhiều người tu luyện mười mấy năm chưa hẳn có thể đạt tới.
Đừng thấy nhóm hắn có rất nhiều người hiện tại cũng là cấp Chiến Binh tứ tinh, cấp Chiến Binh ngũ tinh, nhưng mà sau này có thể đột phá hay không thì rất khó nói.
Vậy mà tên này, trẻ tuổi như vậy đã đi tới đoạn đường mà người khác mất mấy chục năm mới có thể tới, quả thật không thể tin nổi.
Lẽ nào đây chính là sự khác biệt giữa con người và kẻ không phải con người.
Vốn là Tả Anh dự định xuất chiến.