Chương 565: Một kế hoạch kỹ càng mà cẩn thận
Tứ chi nó cường tráng, mạnh mẽ, cánh dơi sau lưng mở ra, tốc độ cực nhanh, phía sau có một cái đuôi như đuôi bọ cạp bằng xương. “Dáng vẻ có chút xấu xí!” Vương Đằng thầm nói.
Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy loài Hắc Ám này xông vào trong một rừng cây, sau đó một trận tiếng thú gầm thê lương vang lên.
Vương Đằng nấp ở đằng xa, nhìn thấy loài Hắc Ám đầu dê mình người kia nắm lấy một con tinh thú lớn, điên cuồng cắn xé máu thịt, cực kỳ khủng bố.
“Thì ra là ra ngoài kiếm ăn.” Vương Đằng cạn lời lắc đầu, còn tưởng rằng có bí mật gì chứ, kết quả thì ra là như vậy.
Nửa giờ sau, loài Hắc Ám trở về điểm đóng quân, mà Vương Đằng cũng theo về tới gò núi Ngưu Lê ẩn thân.
Khổng Lê và Vũ Văn Hiên cũng đã trở về, ba người báo cáo lại tình huống đã theo dõi, phát hiện ba con loài Hắc Ám này dường như thật sự chỉ là ra ngoài kiếm một bữa ăn mà thôi, cũng không có bất cứ hành động nào khác.
Bốn người Vương Đằng ở bên ngoài điểm đóng quân số 56 của loài Hắc Ám yên lặng ẩn nấp suốt ba ngày.
Ba ngày này… gió yên biển lặng, không chút gợn sóng.
Ba con loài Hắc Ám cấp cao cấp Chiến Binh thất tinh ra ngoài mấy lần, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều là ra ngoài kiếm ăn.
Sinh hoạt của những loài Hắc Ám này cực kỳ quy luật, quy luật đến mức khiến người ta giận sôi.
Mỗi ngày không phải đi ngủ chính là ăn, còn trạch hơn cả trạch nam!
Khiến cho mấy người Vương Đằng không thể không suy đoán, mấy con loài Hắc Ám cấp cao này đột nhiên đến điểm đóng quân số 56, có phải chỉ đơn thuần là vì đổi gió hay nghỉ phép hay không?
Mà trừ ba con loài Hắc Ám cấp cao kia, tục tục còn có một vài loài Hắc Ám thực lực không đồng đều, tầm khoảng từ cấp Chiến Binh nhất tinh đến ngũ tinh ra ngoài kiếm ăn.
Loài Hắc Ám đầu sói mình người, loài Hắc Ám Huyết tộc, loài Hắc Ám tộc Cự Ma như đã từng gặp trước đó đều nằm bên trong.
Số lượng khoảng tầm hai trăm con.
Mà hoạt động của bọn nó cũng không có bất cứ dị thường gì, thậm chí dáng vẻ còn không hề muốn công kích điểm đóng quân của nhân loại.
…
Vương Đằng nhìn qua ba người Ngưu Lê vẻ mặt bình tĩnh, tính tình bọn họ đúng là kiên nhẫn thật, chờ nhiều ngày như vậy cũng không có chút vội vàng xao động nào.
Chỉ có thể nói không hổ là lính cũ sao?
Trong lòng Vương Đằng phun tào không dứt.
Nhiệm vụ của bọn họ lần này là dò xét dị thường ở điểm đóng quân này, hiện tại cứ chờ như vậy cũng tìm không ra nguyên nhân.
Hôm nay, Vương Đằng nhịn không được truyền âm hỏi: “Lão Ngưu, chúng ta còn phải chờ bao lâu?”
“Sao thế, chờ không nổi nữa à?” Ngưu Lê cười, truyền âm nói.
“Chờ có mấy ngày mà không nổi nữa?” Vũ Văn Hiên khinh bỉ nói.
“Chờ thì vẫn có thể chờ, lại cho chúng ta thêm mười ngày nửa tháng, ta cũng không có vấn đề gì. Chỉ là cảm thấy cứ ăn không ngồi rồi chờ mãi như vậy, hoàn toàn là lãng phí thời gian mà thôi.” Vương Đằng không để ý tới hắn, lắc đầu nói.
Ngưu Lê gật đầu: “Cũng gần như vậy, mấy ngày nay chỉ là vì quan sát tình huống bên trong điểm đóng quân số 56, bây giờ có thể hành động.”
“Hành động, hành động gì?” Vương Đằng hỏi.
“Đương nhiên là lẻn vào điểm đóng quân số 56.” Khổng Lê cười nói: “Nếu không thì ngươi cho rằng cứ chờ ở bên ngoài thì chúng ta có thể tra ra cái gì.”
“Tiếp đó mới là việc chính của nhiệm vụ lần này.” Ánh mắt Ngưu Lê nặng nề nói.
Vẻ mặt Khổng Lê và Vũ Văn Hiên cũng dần dần nghiêm trọng lên.
“Ba người các ngươi mỗi người phụ trách dò xét một khu vực, ta ở bên ngoài tiếp ứng.” Ngưu Lê nói.
Nói xong không khỏi nhìn qua Vương Đằng, biểu hiện của Vương Đằng mấy ngày này vượt ngoài dự đoán của hắn, hoàn toàn không giống một lính mới.
Thậm chí còn ngang với hai người Khổng Lê và Vũ Văn Hiên.
Quan trọng nhất là, thực lực của tên nhóc này đủ mạnh, đụng phải nguy hiểm trực tiếp đạp qua, một đường đi tới còn chưa xuất hiện tình huống gì ngoài ý muốn.
Mà mấy ngày nay, ba con loài Hắc Ám cấp cao ra ngoài kiếm ăn, Vương Đằng theo dõi cũng không bị phát hiện, có thể thấy được thủ đoạn cao siêu.
Cho nên đối với việc lẻn vào tiếp theo này, hắn cũng không quá lo lắng cho Vương Đằng.
Những ngày gần đây, bốn người bồi dưỡng ra được một chút ăn ý, ngay cả Vũ Văn Hiên cũng không ngoại lệ, trong chính sự, hắn ngược lại không đối đầu với Vương Đằng, lúc này không nói thêm gì nữa, bốn người trực tiếp kết nối tiến hành thảo luận kế hoạch lẻn vào tiếp theo đây.
Nửa giờ sau, ba người Vương Đằng đưa mắt nhìn nhau, thân hình dần dần biến mất tại chỗ.
“Tên nhóc này thật đúng là khiến người ta bất ngờ khắp nơi, phương pháp ẩn nấp của hắn đến cả ta cũng nhìn không ra bất cứ dấu vết nào.” Ngưu Lê nhìn chỗ Vương Đằng vừa đứng, không khỏi lắc đầu, trong lòng cảm thán một câu.
Lúc này đang là ban ngày, thông thường mà nói, loài Hắc Ám rất có thể đang ngủ say.
Lúc này mấy người Vương Đằng lẻn vào, tồn tại tính nguy hiểm nhất định, nhưng cũng có thể tra ra một chút dị thường.
Bọn họ không thể chờ loài Hắc Ám rời đi rồi mới lẻn vào dò xét, bởi vì không thể khẳng định loài Hắc Ám có phải thật sự đi kiếm ăn hay không.
Bọn chúng có thể làm mất cảnh giác của người ngoài, thật giả lẫn lộn, không cách nào nắm lấy, không chừng hôm nay rời đi là vì mục tiêu chân chính của bọn chúng, ai cũng không nói chắc được.
Vương Đằng tránh đi loài Hắc Ám cấp thấp bên ngoài, leo tường vào điểm đóng quân số 56.
Dựa theo kế hoạch định ra trước đó, hắn một đường mò về phía khu vực phía sau điểm đóng quân.
Loài Hắc Ám này đại khái không nghĩ tới sẽ có nhân loại lẻn vào, ngay cả một binh lính tuần tra cũng không có, toàn bộ đều đang vùi đầu ngủ say.
Tuỳ tiện như vậy, các ngươi nghiêm túc sao?
Vương Đằng đứng trong góc nhỏ, bất lực phỉ nhổ.
Luôn cảm thấy chỗ nào của nhiệm vụ lần này cũng không thích hợp, thuận lợi đến mức khiến người ta đều không biết nên nói cái gì.
Vương Đằng quanh quẩn hồi lâu, rốt cuộc tìm được nơi loài Hắc Ám ngủ tập thể, có thể miễn cưỡng gọi là ký túc xá.