Chương 566: Ây yô, vẫn còn rất hung hăng này!
Chỉ có điều, ký túc xá này thoạt nhìn có chút khủng bố, không hiểu sao lại có cảm giác deja vu như trong phim kinh dị. Trong căn phòng giống với cung điện trống rỗng, nửa bóng quỷ cũng không có, may mắn Vương Đằng có kinh nghiệm, ngẩng đầu nhìn lên.
Hay lắm, trong bóng tối, từng chiếc đầu người giống như đang trôi nổi giữa không trung.
Nhưng làm sao toàn bộ đầu đều là trôi ngược?
Nhìn kỹ lại, thì ra là từng dãy loài Hắc Ám Huyết tộc đang treo ngược trên trần nhà, đều nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu.
Lúc nửa đêm mà thấy cảnh tượng này, người nhát gan một chút phỏng chừng sẽ trực tiếp bị hù chết.
Những loài Hắc Ám này đúng là kiếm chuyện làm, ngủ đàng hoàng không ngủ, cần gì phải không thực tế như vậy.
Nói lại thì, trong những truyền thuyết bên phương Tây, quỷ hút máu gì đó không phải là ngủ trong quan tài sao?
Những loài Hắc Ám Huyết tộc này sao không theo kịch bản chứ?
Vương Đằng lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm, hiện tại cũng không phải lúc để nghĩ mấy thứ này.
Để điều tra xem những loài Hắc Ám này có chỗ nào đáng nghi hay không.
Như vậy vấn đề đến rồi đây, tra thế nào?
Vương Đằng trốn trong góc tối, sờ cằm, ánh mắt sáng tối bất định, thỉnh thoảng liếc qua loài Hắc Ám Huyết tộc đầy trên trần nhà, dần dần lộ ra một tia quỷ dị.
Có rồi, hì hì hì…
Ngay sau đó, bóng dáng Vương Đằng dần dần biến mất tại chỗ.
Vừa nãy hắn đã dùng Linh Thị xem qua, thực lực của những loài Hắc Ám này đều ở cấp Chiến Binh tứ tinh trở xuống, hơn nữa cấp Chiến Binh tứ tinh cũng chỉ có năm con, ở trước mặt hắn, thực lực cách biệt quá lớn.
Bởi vậy cho dù hắn áp sát rất gần, cũng sẽ không bị phát hiện.
Căn cứ vào điều này, hắn đã lập ra một kế hoạch kỹ càng mà cẩn thận.
Lặng lẽ áp sát, bịt miệng, đánh ngất, vác đi, tra khảo…
Ừm, nôm na chính là như vậy.
Hơn nữa tốt nhất là rút một con trong mấy con cấp Chiến Binh tứ tinh, dù sao có một số việc, thực lực càng cao, mới có tư cách được biết.
Thậm chí Vương Đằng hoài nghi, cấp Chiến Binh tứ tinh có thể biết được bí mật nào hay không.
Nhưng không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên thử một lần xem sao!
Như vậy vấn đề lại tới, rút con nào mới tốt đây?
Ánh mắt Vương Đằng đảo qua, lượn một vòng, cuối cùng dừng trên người một con loài Hắc Ám Huyết tộc dáng người hơi nhỏ gầy một chút.
“Chính là ngươi!”
Vương Đằng lặng yên không một tiếng động nhích tới gần, đến sau lưng loài Hắc Ám, cau mày, sau đó cả người lộn qua, đột nhiên bịt miệng đối phương lại.
Con Huyết tộc kia đột nhiên tỉnh lại, mở to mắt, lóe ra mê mang và sợ hãi.
Nó muốn giãy dụa, muốn báo cho đồng loại cứu viện, nhưng mà…
Một giây sau, Vương Đằng đánh nó bất tỉnh nhân sự.
Sau một loạt thao tác không thể miêu tả, một con loài Hắc Ám Huyết tộc bị Vương Đằng bắt đi, mấy chục con loài Hắc Ám còn lại không hề phát hiện.
Cho dù bọn nó tỉnh lại phát hiện thiếu một con, đại khái cũng chỉ sẽ nhớ: “Có phải là đi ra bên ngoài rồi không!”
Điểm đóng quân số 56.
Nhà kho!
Vương Đằng đánh ngất loài Hắc Ám tộc Người Sói canh gác nhà kho, sau đó đóng cửa lại.
Tiếp đó, chính là mấu chốt kế hoạch.
Tra hỏi!
Vương Đằng nghĩ ngợi, trước tiên dùng niệm lực tinh thần ngưng tụ thành phù văn giam giữ, phong tỏa nguyên lực của loài Hắc Ám Huyết tộc kia.
Sau đó lại bố trí ở xung quanh một pháp trận phù văn cách âm cỡ nhỏ.
Hoàn mỹ!
Đây là phương pháp tinh thần niệm sư kết hợp với phù văn sư cao cấp mới có thể thi triển.
Vương Đằng có chút vênh váo, sau đó ánh mắt rơi vào trên người loài Hắc Ám Huyết tộc đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt lóe lên hàn quang.
Ngủ ngủ ngủ, cứ như con lợn chết ấy.
Cục gạch xuất hiện trong tay hắn, không chút nể nang đập xuống khuôn mặt trắng bệch mà anh tuấn của loài Hắc Ám Huyết tộc kia.
Đánh mặt, dĩ nhiên không phải bởi vì ghen ghét!
Dù sao họ Vương nào đó tuyệt đối là người đàn ông đẹp trai hơn so với loài Hắc Ám mang bệnh này.
Binh binh bốp bốp!
Binh bốp một trận, loài Hắc Ám Huyết tộc cũng tỉnh lại, mặt đầy ngơ ngác.
Ta là ai?
Ta đang nơi đâu?
Vì sao ta lại gặp phải đối đãi không dành cho người này??
Đúng rồi, bắt cóc!
Vừa nãy có người bắt cóc nó!!!
Đáng chết, người nào to gan lớn mật đến thế, dám đến trong điểm đóng quân bắt cóc một loài Hắc Ám Huyết tộc cao quý, thật sự không thể tha thứ…
Nhưng mặt nó bị đánh trái đánh phải điên cuồng, đầu lắc lư quá nhanh, trước mắt chỉ có một loạt tàn ảnh, căn bản không thấy rõ hình dáng hung thủ.
Binh binh bốp bốp!
Vương Đằng không chú ý tới loài Hắc Ám này đã tỉnh lại, ra tay cũng tương đối trơn tru, kết quả lại là một trận binh bốp.
Nước mắt loài Hắc Ám Huyết tộc tràn ra, muốn điều động nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể, bỗng nhiên trong lòng đều chấn động.
Nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể không còn? Nguyên hạch không có chút phản ứng nào.
Sao lại thế này???
“Ồ, tỉnh rồi?” Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào trong tai nó.
Ngôn ngữ nhân loại!
Đồng tử loài Hắc Ám Huyết tộc đột nhiên co lại.
Xong đời, thế mà lại rơi vào trong tay nhân loại.
Mặt mũi loài Hắc Ám Huyết tộc này đã bầm dập, một đôi mắt to giờ phút này chỉ có thể hé ra một khe hở nhỏ.
Nó cố hết sức muốn mở to mắt, xuyên qua khe hở này, thấy rõ bộ dạng hung thủ.
Trong mơ hồ, nó rốt cuộc thấy rõ mặt đối phương.
Đây là một nhân loại nhỏ tuổi.
Bản thân thế mà rơi vào trong tay một nhân loại nhỏ tuổi, loài Hắc Ám Huyết tộc này quả thực giận không kiềm được, shhhh… đau quá!
Trên mặt nó biểu hiện quá mức dữ dội, tác động đến cơ bắp, trên mặt lập tức truyền đến từng cơn đau đớn.
Điều này khiến nó càng thêm phẫn nộ!
“Nhân loại, ngươi xong đời rồi, ngươi gây chuyện lớn rồi!”
“A, ngươi thế mà còn biết nói tiếng người, vậy tốt quá rồi!” Vương Đằng kinh ngạc đánh giá loài Hắc Ám trước mắt.
Vừa nãy còn nghĩ, lỡ đâu ngôn ngữ không thông thì phải làm sao bây giờ, không nghĩ tới loài Hắc Ám này còn thông thạo ngôn ngữ nhân loại, rất tốt, bớt phiền phức một phen.
Nhưng phải bớt thời gian bổ sung ngôn ngữ loài Hắc Ám mới được!
Kỹ năng nhiều không đè người!