Chương 567: Ây yô, vẫn còn rất hung hăng này! (2)
“Ngươi có nghe được lời ta nói hay không, ngươi xong đời rồi, ngươi gây chuyện lớn rồi!” Loài Hắc Ám Huyết tộc lớn tiếng kêu gào. “Ây yô, vẫn còn rất hung hăng này!”
Vương Đằng nhướn mày, giơ cục gạch lên.
Lại là một trận binh binh bốp bốp!
“Có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa?” Vương Đằng hỏi.
“Ta là Huyết tộc cao quý, ngươi đừng hòng dùng phương thức dã man này khiến ta khuất phục.” loài Hắc Ám Huyết tộc rướn cổ nói.
Binh binh bốp bốp!
“Nhân loại, ta muốn giết ngươi, ta muốn hút sạch máu ngươi…” loài Hắc Ám Huyết tộc rống to.
Binh binh bốp bốp!
“Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi…”
Binh binh bốp bốp!
“Ngươi chết chắc rồi!”
“Loài Hắc Ám có khí phách như ngươi hiện tại thật rất ít thấy, ta rất thưởng thức ngươi.” Vương Đằng khen ngợi.
Sau đó… Binh binh bốp bốp!
“Đừng, đừng đánh nữa!”
“…”
Vương Đằng chợt đen mặt.
Ông đây mới khen ngợi ngươi, ngươi liền lật mặt, vậy mặt mũi ta đặt ở nơi nào?
Binh binh bốp bốp!
Mặt loài Hắc Ám Huyết tộc có chút ngơ ngác, nó đều đã khuất phục, vì sao lại còn bị đánh?
Binh binh bốp bốp!
Không biết đánh mấy lần, mặt loài Hắc Ám lại lớn hơn một vòng.
Nếu không phải sợ trễ giờ, Vương Đằng còn muốn đánh thêm một trận.
“Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?”
loài Hắc Ám Huyết tộc cảm nhận được đau đớn trên mặt, vội vàng gật đầu.
“Rất tốt, tiếp theo đây, ta hỏi, ngươi trả lời, ta không hỏi, ngươi không được nói, hiểu chưa?” Vương Đằng hờ hững nói.
loài Hắc Ám Huyết tộc chần chừ một chút, nếu tên nhân loại này tra hỏi bí mật gì, mình khuất phục, hay là khuất phục, hay vẫn là khuất phục đây?
“Sao thế, lời ta nói không có tác dụng?” Vương Đằng lại giơ cục gạch trong tay lên.
“Đừng đừng, ta nói chuyện đàng hoàng.” Con Huyết tộc này không còn ngông nghênh như trước đó, sợ rụt đầu như Husky.
“Ba con cấp Chiến Binh thất tinh bên các ngươi tới đây, mục tiêu là gì?” Vương Đằng đi thẳng vào vấn đề.
Huyết tộc biến sắc, sau đó… mặt đau!
“Ta…”
“Khuyên ngươi nghĩ kỹ rồi lại trả lời, mặc dù ta là người dễ nói chuyện, nhưng thứ trong tay ta không dễ nói chuyện.” Vương Đằng tung lên cục gạch trong tay, cười ha ha nói.
“…”
Tên ác ma này!
Haiz, không phải do hắn quá sợ, là do đối phương quá hung tàn!
“Ba vị đại nhân kia tới đây, hình như là để gặp người nào đó.”
“Hình như?” Vương Đằng lên giọng một chút.
“Không, ta khẳng định!” Huyết tộc lập tức nói.
“Gặp ai?” Vương Đằng gật đầu, lại hỏi.
“Việc này ta cũng không biết, vấn đề này trừ ba vị đại nhân kia, những người khác hẳn là đều không biết.” Huyết tộc nói.
Vương Đằng nhướn mày.
Trong lòng Huyết tộc nhảy dựng, sẽ không muốn đánh nó nữa đấy chứ?
Nó lập tức nói: “Ta thật sự không biết!”
“Được rồi, xem ngươi bị doạ đến mức nào kìa. Ta đều đã nói ta là người rất dễ nói chuyện mà.” Vương Đằng trừng đối phương.
Huyết tộc co cổ, quỷ mới tin nhà ngươi, ngươi dễ nói chuyện thì đầu ta sẽ không sưng lớn thế này đâu.
“Tiếp đó, tiến vào giai đoạn đáp nhanh, chỉ cần hơi chần chờ, ta lập tức dùng cục gạch bộp ngươi.” Vương Đằng nói.
Huyết tộc lập tức hiểu ý đồ của Vương Đằng, trả lời ngay lập tức là không thể nói dối, nhưng nó không dám không đồng ý, đành phải gật đầu.
“Rất tốt, hiện tại đáp nhanh bắt đầu, bọn chúng ở chỗ này mấy ngày?”
“Năm ngày!”
“Năm ngày này, người bọn chúng muốn gặp đã tới hay chưa?”
“Chưa.”
“Người bọn chúng muốn gặp khi nào tới?”
“Không biết!”
“Tiếp theo các ngươi có kế hoạch gì?”
“Không biết.”
“Ngươi muốn chết hay muốn sống?”
“Không biết!”
“Hỏi gì cũng không biết, xem ra không thể để ngươi sống nữa!” Vương Đằng lạnh giọng nói.
Vẻ mặt Huyết tộc cứng đờ, vừa nãy nó nói cái gì?
“Chờ, chờ một chút!”
“Ta muốn sống, muốn sống!”
Giờ phút này, ý chí sinh tồn của nó bộc phát, đáng thương vô cùng nhìn qua Vương Đằng, vội vàng nói.
“À đúng rồi, còn có một câu muốn hỏi ngươi.” Vương Đằng nói.
“Ngươi hỏi, ngươi cứ việc hỏi!” Huyết tộc nói.
“Huyết tộc các ngươi có phải có năng lực thiên phú tên là hoặc tâm không?” Trên mặt Vương Đằng đột nhiên lộ ra một nụ cười thần bí, dựa sát qua bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi, làm sao ngươi biết!” Sắc mặt Huyết tộc đại biến, shhhh… mặt đau quá!
“Đừng quan tâm làm sao ta biết. Ta hỏi ngươi, ngươi có kỹ năng này hay không?” Vương Đằng hài hước hỏi.
“Ta không có, loại năng lực này chỉ có Huyết tộc thiên phú cực cao mới có thể có được, ta lại không có.” Vẻ mặt Huyết tộc có chút ảm đạm nói.
“Cuối cùng hỏi lại ngươi một câu, các ngươi có biện pháp chống lại hoặc tâm không?” Vương Đằng hỏi.
“Không có biện pháp gì đặc biệt, chỉ có người tinh thần lực cao hơn thi triển hoặc tâm, mới có thể chống lại.” Huyết tộc nói.
“Như vậy sao, vậy ta yên tâm rồi.” Vương Đằng gật đầu.
“???” Vẻ mặt Huyết tộc vô cùng khó hiểu nhìn qua Vương Đằng, người này nói chuyện cứ kỳ quái, có ý gì vậy?
Ngay sau đó nó đột nhiên phát hiện, ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên quỷ dị…
“Đây là??” Đồng tử Huyết tộc co lại, trong lòng tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, nghĩ tới một loại khả năng: “Không được, không được nhìn!”
Nó muốn quay đầu sang chỗ khác, nhưng tư duy bắt đầu trở nên chậm chạp, không thể suy nghĩ, cơ thể cũng không cử động được.
Sao lại thế này??
Đây là ý nghĩ cuối cùng của nó trước khi ý thức lâm vào bóng tối.
…
Một lát sau, Vương Đằng thông qua kỹ năng hoặc tâm lấy được đáp án muốn có, ngược lại không có chỗ nào không khớp với những lời Huyết tộc kia khai ra hồi nãy.
Rất thật thà đó!
Xem ra kế hoạch cục gạch của hắn cực kỳ thành công!
Quả nhiên gặp chuyện không thể giải quyết cứ dựa vào cục gạch, một chút cũng không sai.
Vương Đằng âm thầm gật đầu, sau đó ngón tay điểm lên đầu loài Hắc Ám đầu heo, niệm lực tinh thần xâm nhập, lập tức phá hủy ý thức của nó.
Loài Hắc Ám Huyết tộc, xong!
Mấy bong bóng thuộc tính trôi nổi tràn ra.
Nguyên lực Hắc Ám x35
Hắc Ám ngữ x1
Nhan sắc x60
Tinh thần x70
…
Vương Đằng nhướn mày.
Thuộc tính nhan sắc!
Lại gặp thuộc tính nhan sắc!
Huyết tộc chẳng lẽ thật sự đẹp trai như vậy, cứ luôn rơi thuộc tính nhan sắc.
Hay là nói, là do nguyên nhân cục gạch dán mặt?
Đánh cái gì rơi cái đó, không có sai sót!
Nhưng mà rơi nhiều như vậy, cho nên là đánh có chút tàn nhẫn sao?
Thật có lỗi, thật có lỗi…