Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 597: Thật sự không đủ, phải thêm tiền (2)

Chương 597: Thật sự không đủ, phải thêm tiền (2)

“Thấy ngươi vội vàng như vậy, ngươi đến thành phố Tinh Phong chắc là muốn tạo nên thành tích lớn đi.” Vương Đằng nhìn nàng với cái nhìn đầy ẩn ý sâu xa, sau đó lấy ra mấy lọ thuốc trị thương, xếp thành một hàng trước mặt. Chuyện đã đến nước này, Hàn Phong và Quả Phụ Đen không nhịn được muốn khuyên ngăn hắn, tác dụng của loại thuốc trị thương này bọn họ đã thấy qua rồi, đương nhiên không muốn loại thuốc thần kỳ này rơi vào tay kẻ không có liên quan gì đến họ.
Phải biết rằng, trên chiến trường, đan dược như vậy đôi khi tương đương với một mạng sống.
Mà đối phương không quen không biết với bọn họ, cho dù ra giá cao cỡ nào đi nữa, bọn họ cũng không cho là đáng giá.
Nhưng đan dược này thuộc về Vương Đằng, bọn họ hoàn toàn không có tư cách nói gì hết, trong lòng không khỏi cười khổ.
Tạ Tuyết Nhạn nghĩ rằng hắn đã đồng ý, sắc mặt vui mừng, muốn chìa tay ra lấy.
Bốp!
Vương Đằng tát một cái đẩy ra: “Làm gì vậy, làm gì vậy hả! Ta còn chưa nói xong đâu.”
Tạ Tuyết Nhạn sờ lên mu bàn tay đỏ ửng, đau đớn hít một hơi khí lạnh, tên khốn này ra tay quá độc ác, không nhịn nổi xót xa nói: “Ta đã trả giá gấp bốn lần rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
“Chị hai, ngươi có thể lập được chiến công to lớn hay không phải dựa vào những viên đan dược này, so với công trạng, trả giá gấp bốn lần có là gì đâu chứ, cho nên thật sự là không đủ, phải trả thêm!”Vương Đằng ngượng ngùng nói.
Tạ Tuyết Nhạn hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại, biết mình hôm nay nhất định sẽ bị hắn chặt đẹp, lập tức lạnh lùng nói: “Đừng nói với ta mấy lời không không có có nữa, rốt cuộc là ngươi muốn bao nhiêu mới chịu bán cho ta?”
“Khụ khụ!” Vương Đằng ho khan một tiếng, gãi gãi mặt nạ trên mặt, nói: “Nói sao nhỉ, cũng phải gấp mười lần mới được!
“Shhhh!”
Chung quanh lập tức truyền đến âm thanh hít khí lạnh.
Quá độc ác!
Giá gấp mười lần, vậy mà hắn cũng dám nói ra!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Đằng.
Mặc dù Hàn Phong và Quả Phụ Đen cảm thấy loại thuốc trị thương này rất quan trọng, không thể dễ dàng đưa cho người khác, nhưng phải trả gấp mười quả thật là có hơi quá đáng!
“Mười lần!”
Tạ Tuyết Nhạn trợn to hai mắt, hoảng sợ kêu lên: “Sao ngươi không đi cướp luôn đi!”
Nàng nhìn chiếc mặt nạ hình mèo trên mặt Vương Đằng, tuy rằng có hơi đáng yêu, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy cực kỳ giống ma quỷ!
“Nếu ngươi đã không muốn, vậy thì quên đi, ta sẽ không ép ngươi.” Vương Đằng nói xong vừa định lấy thuốc trị thương dưới đất về.
“Đợi đã!”
Tạ Tuyết Nhạn vội vàng ngăn cản, dưới ánh mắt của Vương Đằng, lưỡng lự nói: “Có thể rẻ hơn được không, gấp mười lần quá đắt rồi!”
“Không thể!” Vương Đằng lạnh lùng lắc đầu nói.
Tạ Tuyết Nhạn nhìn không ra có chỗ cò kè mặc cả nào trên mặt Vương Đằng hết, chỉ có thể hung hăng cắn răng nói: “Được rồi, gấp mười lần thì mười lần!”
“Vậy thì, ký tên đi.” Vương Đằng lấy ra một tờ giấy trắng và một cây bút từ trong nhẫn không gian, đặt nó trước mặt nàng!
“Ký cái gì cơ?” Tạ Tuyết Nhạn vẻ mặt mông lung không hiểu gì hết.
Vừa nãy còn đang nói về giao dịch, nháy mắt đã lấy ra một tờ giấy trắng muốn nàng ký tên, cái quái gì vậy?
“Cô bé này thực sự không được thông minh cho lắm!” Vương Đằng nhìn nàng bằng ánh mắt “ngươi có bị ngốc không”, tức giận nói: “Thuốc trị thương của ta quý giá như vậy, ngươi định cứ nói suông xong là lấy đi hả, lỡ như sau này ngươi trở mặt không nhận thì phải làm sao? Cho nên phải ghi giấy nợ!”
“Ta đường đường …” Tạ Tuyết Nhạn bị ánh mắt của hắn nhìn đến cảm thấy cả người khó chịu, thẹn quá hoá giận, nhưng lời vừa thốt ra một nửa đã phải thu lại vào trong miệng, hừ lạnh nói, “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Vừa dứt lời, đã vớ lấy tờ giấy viết hai hàng chữ, ký tên rồi lấy ngón tay quệt lên vết thương trên người, thấm máu rồi hung dữ ấn mạnh vào trên tên của mình.
“Cầm lấy!”
“Vầy là đúng rồi nè, giấy trắng mực đen, không có gì đáng tin cậy hơn cái này đâu.” Vương Đằng nhìn nội dung trên giấy nợ, hài lòng gật gật đầu, “Tạ Tuyết Nhạn, tên cũng khá hay…”
Vẫn còn nửa câu chưa nói ra: “Chỉ là con người thật sự có hơi ngốc nghếch!”
Tạ Tuyết Nhạn không muốn nói lời nào với hắn nữa, lấy thuốc trị thương rồi thở hồng hộc bỏ đi.
Nàng quay trở lại bên người thuộc hạ của mình, ngay lập tức phân phát thuốc trị thương.
“Đây là loại thuốc trị thương đó sao? Quả nhiên có tác dụng thần kỳ!”Sau khi bọn họ dùng xong, cảm nhận được thương thế trên người, rối rít lộ vẻ vui mừng.
Tạ Tuyết Nhạn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng có hơi đắt một chút, nhưng dù sao tác dụng của thuốc cũng không phải giả!
Khóe miệng của nàng lộ ra một nụ cười, trong nụ cười này có chứa sự vui mừng, nhưng đồng thời cũng có một chút nghèo túng…
Thực sự là quá đắt!

Tạ Tuyết Nhạn vừa rời đi, Hàn Phong mở miệng nói: “Quân đoàn Tinh Vũ là quân đoàn thuộc dị giới, đội trưởng cứ như thế này, liệu có trở mặt với đối phương không?”
“Không sao, chút chuyện vặt vãnh này, bên trên sẽ không để ý đâu.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ta thấy đội trưởng cũng không phải là người keo kiệt bủn xỉn gì, tại sao lại đối xử với nàng…” Quả Phụ Đen ngờ vực hỏi.
“Thói đời hiểm ác, vừa nhìn cô bé này là biết nàng xuất thân từ một gia tộc nào đó, kinh nghiệm sống chưa nhiều, nghĩ gì nói đó, không dạy cho nàng một bài học, sau này mới thật sự là gặp chuyện không may.” Vương Đằng cười nói:“Vả lại các ngươi không thấy là, trêu chọc nàng cũng rất vui sao?”
“Đội trưởng thật sự là có sở thích rất xấu xa.” Hàn Phong nói không nên lời.
“Nhảm nhí, ta là loại người như vậy sao, ta đều là vì muốn tốt cho nàng thôi.” Vương Đằng trợn mắt nói.

Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ, Vương Đằng đứng dậy, triệu tập mọi người lại: “Lên đường thôi!”
“Vâng!” Đám đông đáp lại.
“Thời gian có hơi gấp gáp, không biết có kịp đến trước bình minh không.” Hàn Phong cau mày nói.
“Chắc chắn sẽ đến kịp.” Vương Đằng nói chắc nịch, ánh mắt quét về đám Tật Phong Lang xung quanh.
“Ngao…ooo!” Đám Tật Phong Lang lao nhao đứng dậy, phát ra tiếng sói tru.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất