Chương 600: Cứ cảm thấy Đàm Đài Tuyền hôm nay có chỗ nào không đúng lắm!
“Đi đâu vậy cô ơi?” Vương Đằng không nhịn được hỏi, đồng thời vội vàng đuổi theo. Nhìn thấy hai người bay đi, đám người Ngưu Lê đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lập loè bất định.
“Hướng kia, Quân Chủ muốn mang Vương Đằng đi thành phố Tinh Phong!” Ngưu Lê nói.
“Đây là thiên vị mà, hâm mộ ghê, nếu ta có thể nhận Quân Chủ làm cô thì tốt rồi!” Khổng Lê không nhịn được nói.
“Ngươi nghĩ cũng nhiều đấy.” Vũ Văn Hiên cười khẩy nói.
“Làm sao? Nghĩ một chút cũng không được hả?” Khổng Lê trừng mắt liếc hắn: “Dù sao Quân Chủ cũng là hiệu trưởng Hoàng Hải chúng ta, ta cũng được xem như là nửa học trò của nàng!”
“Hừ, chẳng thèm nói nhảm với người nữa. Mau chọn Tật Phong Lang đi, chọn xong bọn ta còn phải chọn nữa!” Vũ Văn Hiên hừ lạnh nói.
…
Trên bầu trời, Vương Đằng theo sau Đàm Đài Tuyền, hỏi: “Đây là đang đi thành phố Tinh Phong sao?”
“Đi theo là được, nhiều lời như vậy làm gì.” Đàm Đài Tuyền liếc hắn, bỗng nhiên cười nói: “Mặt nạ này của ngươi không tệ đâu!”
“Quá xấu xa rồi. Tốt nhất đừng để ta biết là ai, nếu không…” Vương Đằng nghĩ đến chuyện này, bực dọc nói.
“Nếu không thì sao?” Đàm Đài Tuyền cười như không nói.
“Cô giáo, mặt nạ này không phải là ngươi làm đấy chứ?” Vương Đằng nhảy dựng trong lòng, lập tức nghi ngờ hỏi.
“E hèm!” Đàm Đài Tuyền gật gật đầu, vậy mà trực tiếp thừa nhận: “Đây là do cô đặc biệt thiết kế dành riêng cho đứa học trò cưng là ngươi đấy, không nghĩ tới ngươi vậy mà không biết ơn, thật đúng là khiến người ta đau lòng mà.”
“…” Vương Đằng trợn mắt há mồm nhìn Đàm Đài Tuyền.
Trước đây, hắn làm sao cũng nghĩ không ra, cái mặt nạ này lại là do Đàm Đài Tuyền làm ra.
Rốt cuộc ngươi nhàm chán đến mức nào vậy!
Đường đường là Quân Chủ, vậy mà đi làm loại chuyện này, thực sự phục luôn!
Hơn nữa, học trò cưng là cái quỷ gì??
Từ trước tới giời hắn không phải đều là học trò hư sao, từ lúc nào thì thành học trò cưng rồi? Địa vị của hắn trong lòng Đàm Đài Tuyền đã cao như vậy sao?
Thực sự là được sủng ái mà lo sợ, lo sợ từ đáy lòng luôn!
Vương Đằng không khỏi lui về phía sau mấy bước, cẩn thận nói: “Ta có thể nói tiếng người không?”
“Cút!”
“Lại nói, sao ngươi có thể khẳng định ta sẽ chọn cái mặt nạ này?” Vương Đằng hỏi.
“Bởi vì ngươi là học trò cưng của ta, đương nhiên ta tin ngươi có thể chọn trúng cái mạnh nhất trong đám đó.” Đàm Đài Tuyền nghiêm trang nói.
“Ta có thể không nhắc tới mấy chữ học trò cưng này không? Trong lòng ta có hơi sợ.” Vương Đằng rối rắm hỏi.
“Có phải gần đây ta quá dễ nói chuyện rồi không?” Đàm Đài Tuyền nheo mắt phượng, lộ ra tia sáng cực kỳ nguy hiểm.
“Khụ khụ, cái ấy, cái gì nhỉ, thật ra trong lòng ta vô cùng cảm ơn sự tin tưởng của cô giáo.” Vương Đằng vội ho một tiếng, ngượng ngùng nói.
“Như vậy còn tạm được, đối với quà cô giáo tặng, là học trò cưng, ngươi chỉ cần vui vẻ nhận lấy là được.” Đàm Đài Tuyền hài lòng gật đầu nói.
“Ha ha…” Vương Đằng cười khan một tiếng, cảm thấy sởn tóc gáy.
Cứ cảm thấy Đàm Đài Tuyền hôm nay có chỗ nào đó không đúng lắm!
Ba câu không rời ba chữ ‘học trò cưng’, Đàm Đài Tuyền sẽ không phải là nhìn hắn không vừa mắt chỗ nào, dự định thủ tiêu hắn, đổi một học trò mới chứ?
Có lẽ đây chính là nói mát.
Không sai, nhất định là như vậy!
Đàm Đài Tuyền chính là một người xấu bụng như thế.
Vương Đằng suy nghĩ lung tung, trong lòng cứ suy đoán không yên, quả thật là quá đáng sợ mà.
…
Không bao lâu sau, trước mắt đã xuất hiện một thành phố.
Đàm Đài Tuyền ẩn đi bóng dáng, người ngoài không cách nào phát hiện, mang theo Vương Đằng trực tiếp hạ xuống trong thành phố.
Tình hình trong thành phố này không giống với tưởng tượng của Vương Đằng, mọi thứ đều bình tĩnh lạ thường, dường như bình thường là thế nào thì bây giờ cũng là thế đó, không có khác biệt gì.
“Có phải rất kỳ lạ hay không?” Đàm Đài Tuyền cười hỏi.
“Có chút.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Thật ra thì không có gì, không tới khoảnh khắc cuối cùng, mọi thứ ở nơi này đều sẽ vận hành dựa theo bình thường.” Đàm Đài Tuyền bình tĩnh nói.
Vương Đằng đoán được nguyên nhân, dọc đường này bọn họ đều rất cẩn thận, thậm chí lúc vào thành phố, Đàm Đài Tuyền còn cố ý ẩn đi khí tức, chính là lo lắng loài Hắc Ám phát hiện dị thường.
Xung quanh nhìn như không thể xuất hiện vết tích của loài Hắc Ám, nhưng loài Hắc Ám tất nhiên có cách khác có thể biết tình báo bên này.
“Đi thôi, dẫn ngươi đi gặp mấy người.” Đàm Đài Tuyền nói.
“Ai vậy?” Vương Đằng hỏi.
“Đến nơi ngươi sẽ biết, làm học trò cưng, nhất định đừng để cô mất mặt.” Đàm Đài Tuyền cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì ngươi chết chắc!”
Vương Đằng: “…”
Đến rồi, đến rồi.
Quả nhiên có mưu đồ!
“Ngươi cứ yên tâm, nhất định ta sẽ thể hiện thật tốt, tuyệt đối không làm ngươi mất mặt.” Vương Đằng gật đầu thật mạnh nói.
“Như vậy mới đúng chứ.” Đàm Đài Tuyền cười sờ lên gáy hắn.
Cả người Vương Đằng run lên, da đầu tê dại!
Thật đáng sợ!
…
Thành phố Tinh Phong này hoàn toàn là bố cục quân trấn điển hình, nhưng khác với thành phố Hắc Tước và thành phố Xích Hổ, nó mang lối kiến trúc của đại lục Tinh Võ.
Chỉ là trên bố cục dường như có tham khảo quân trấn Địa tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng quân trấn Địa tinh từ đó.
Bởi vậy có thể thấy được, những năm này, đại lục Tinh Võ cũng được Địa tinh ảnh hưởng không ít.
Hai người băng qua từng con đường, cuối cùng tới trước một tòa nhà hình tháp bát giác trong thành phố.
“Nơi này chính là trung tâm tổng chỉ huy của thành phố Tinh Phong.” Đàm Đài Tuyền thản nhiên nói.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy khá là kỳ dị.
Hai người đi vào tòa nhà, bảo vệ bên cạnh dường như nhận ra Đàm Đài Tuyền, lấy nắm tay đấm vào ngực, hơi khom người, chào theo nghi thức quân đội của đại lục Tinh Võ.
Đàm Đài Tuyền gật đầu, mang theo Vương Đằng trực tiếp đi lên tầng thứ ba của toà nhà.
Trong đại sảnh, vừa nhìn là có thể nhìn thấy một mô hình thành phố Tinh Phong lớn đặt chính giữa, mà phía trên mô hình này còn lơ lửng một tấm bản đồ bố cục toàn cảnh thành phố Tinh Phong.
Mười mấy bóng dáng vây quanh mô hình thành phố Tinh Phong, lớn tiếng tranh luận gì đó.