Chương 609: Máy sửa sai vô cảm!
Vương Đằng nói tiếp: “Ta đây khá là hẹp hòi, ai chơi ta thì ta cũng sẽ chơi lại kẻ đó, cho dù các ngươi nói ta lấy công trả thù tư thì ta cũng chả để tâm, bởi sự thật là như vậy!” “Chẳng qua, đến lúc đó nếu có ai bị đá ra khỏi đội, không biết sư phụ của kẻ đó sẽ thế nào?”
Mọi người nghe xong thì đều tái mặt.
Lời nói của Vương Đằng như đã trúng điểm yếu của họ, những phù văn sư thiên tài này không sợ ai, chỉ sợ mỗi thầy của mình.
Nếu để sư phụ biết họ bị trục xuất ra khỏi đội thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.
Đe dọa!
Đây rõ ràng là lời đe dọa một cách trắng trợn!
Tên này thật là bỉ ổi!
Ngay cả lấy công trả thù tư cũng dám nghênh ngang nói ra miệng, làm sao lại có kẻ không theo nguyên tắc lẽ thường như vậy cơ chứ?
Dù trong lòng đầy tức tối và không cam lòng, nhưng họ không làm gì được Vương Đằng, trừ khi họ tự nguyện rời đi.
Nhưng rõ ràng là không ai muốn từ bỏ cơ hội này cả.
Không ít người cau mày, dường như vô hình trung họ đã rơi vào tiết tấu của Vương Đằng.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Vương Đằng, mọi người vô cùng nín nhịn, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn bắt tay vào việc bố trí trận pháp dưới sự điều phối của Vương Đằng.
“Oắt con, ta còn không trị được các ngươi chắc.”
Vương Đằng bĩu môi, cái gọi là phù văn sư thiên tài chính là thiếu chỉnh đốn, chỉ cần mài mài đi một chút là ngoan ngay.
Hắn không tự mình ra tay mà để cho đám phù văn sư trẻ tuổi làm cu li, cùng với liên mồm thúc giục họ:
“Nhanh cái tay lên, làm gì mà chậm vậy, rốt cuộc có nắm vững cơ bản không thế?”
“Tốc độ chậm thế mà các ngươi cũng xứng là thiên tài à, khắc phù văn không chỉ cần ổn định mà tốc độ tay cũng phải nhanh, hiểu chưa?
“Đằng kia, Nghê Văn Quang đúng không, phù văn của ngươi là do luyện tạo sư dạy đấy phải không?”
...
Trên mặt những phù văn sư thiên tài lộ ra đầy vẻ căm phẫn, Nghê Văn Quang giận dữ nói: “Vương Đằng, ngươi dám xúc phạm sư phụ ta!”
“Vớ vẩn, ta xúc phạm sư phụ ngươi bao giờ, ta sỉ nhục ngươi đấy chứ.” Vương Đằng tỉnh queo nói.
“Ngươi…” Nghê Văn Quang giận đến hộc máu.
Tên khốn kiếp này nhất định là nhắm vào hắn.
Những người còn lại cũng đủ mọi biểu cảm, muốn cười lại không dám cười, nếu không chẳng phải là họ cổ vũ cho hành vi kiêu ngạo của Vương Đằng hay sao.
Nhưng người này thật là hiếm thấy!
“Ngươi cái gì mà ngươi, phù văn thứ mười sáu bị sai rồi kia kìa, đơn giản vậy mà còn cần ta nhắc à.” Vương Đằng chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng.
“Ngươi nói bậy, làm sao ta có thể sai được?” Nghê Văn Quang vô thức nhìn về phù văn thứ mười sáu, sau đó lập tức biến sắc, vẻ mặt khó coi.
Đúng là hắn sai thật!
Những người khác trông thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, xem ra là Nghê Văn Quang thật sự bị sai, lại còn xui xẻo bị Vương Đằng phát hiện.
Thật bẽ mặt!
“Còn không sửa đi, đợi ta dạy ngươi à?” Vương Đằng liếc mắt, khinh thường nói.
Nghê Văn Quang không cãi được câu nào, lỗi sai này làm hắn không ngóc đầu lên được, cũng không còn sức lực nói lại câu gì ngoài việc vội vàng cắm đầu sửa sai.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Những người khác thấy vậy thì càng cẩn thận hơn, nhưng chung quy vẫn là phù văn sư trẻ tuổi, lại lần đầu bố trí trận pháp phù văn cỡ lớn thế này, mắc lỗi là điều khó tránh khỏi.
“Người đằng kia, nhìn xuống phù văn thứ bảy!” Giọng nói của Vương Đằng vang lên lần thứ hai.
Người bị điểm danh khẽ tái mặt, sau khi suy nghĩ thì lẳng lặng sửa lại.
“Người buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh, trông dáng vẻ không đến nỗi nào mà đầu óc không thông minh lắm nhỉ, sai ba chỗ rồi, phù văn thứ mười lăm, hai mươi ba và hai mươi sáu, tự sửa lại đi!”
...
Vương Đằng ngồi một bên, vắt chéo chân, bóc gói khoai tây Địa tinh mua và ăn một cách ngán ngẩm, giọng nói liên tục vang lên, mỗi người bị gọi một lần, có người bị gọi nhiều lần.
Bây giờ tất cả mọi người không còn tâm tư đi cười người khác nữa.
Bởi họ đều như nhau, không ai có tư cách cười ai cả.
Nội tâm họ đều lấy làm kinh hãi, tay Vương Đằng này quá khủng bố, như thể hắn đã thuộc nằm lòng tất cả phù văn và có thể tìm ra toàn bộ lỗi sai của mọi người vậy.
Thậm chí họ còn ngờ rằng, nếu để một mình hắn thiết lập Ất Mộc Dung Hỏa trận thì chắc cũng không có gì là khó khăn!
Nhưng điều đó sao có thể!
Cùng lắm hắn chỉ là một phù văn sư cao cấp mà thôi, làm sao có thể thiết lập được cả một đại trận như vậy??
Song sự thật chình ình ngay trước mắt!
Vương Đằng xuất sắc ngoài dự kiến của họ, những phù văn sư thiên tài bị đả kích đến nỗi hoài nghi nhân sinh và đánh mất cả suy nghĩ ganh đua trong đầu.
Hơn nữa, dưới sự chấn chỉnh và không ngừng thúc giục của Vương Đằng, tất cả mọi người chỉ biết mệt mỏi ứng phó, họ có cảm giác rằng tay Vương Đằng này còn hà khắc và nghiêm khắc hơn cả thầy của họ.
Hắn là một chiếc máy sửa sai không cảm xúc!
Ai cũng âm thầm ai oán, thậm chí trong đôi mắt còn xuất hiện một tia sợ hãi.
Thật đáng sợ!
Bọn họ căn bản không phải người cùng một thế giới.
Vương Đằng này không phải một lão yêu quái đội lốt cừu non đấy chứ?
...
Cả một ngày trời bị chìm trong cơn ác mộng, họ cảm nhận rõ rệt thế nào là nỗi sợ bị máy sửa sai chi phối.
Thế nhưng thành quả ngày hôm nay rất khả quan, hơn một phần ba lượng công việc đã được hoàn tất.
Hơn nữa càng về sau, những phù văn sư trẻ tuổi này lại ngày càng thích ứng với sự áp bức của Vương Đằng, tốc độ không ngừng gia tăng, hiệu suất cũng tăng cao.
“Không hổ là thiên tài, xem ra mai có thể tiếp tục gia tăng áp lực hơn rồi!” Vương Đằng vuốt cằm, lẩm bẩm tự nói.
Các phù văn sư trẻ tuổi không nghe thấy lời Vương Đằng nói, nhưng đều lạnh run cả người, giống như bị bao vây bởi ác ý nồng đậm.
Giờ phút này bọn họ tụ chung một chỗ thấp giọng nghị luận, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Vương Đằng, hiển nhiên đề tài đều ở trên người hắn.