Chương 608: Rèn cột thu lôi (2)
Goring gật đầu, hỏi: “Ai sẽ đi đây?” “Ta đi!” Kaire đại sư lập tức nói.
Không lâu sau, cây cột được nâng lên khỏi dung nham, bị nham thạch nóng chảy và lửa bao phủ khiến toàn thân nó đỏ thẫm, tỏa ra sức nóng cháy khủng khiếp, thế nhưng khuôn mặt Kaier đại sư không hề biến sắc, hắn bay lên, cầm một chiếc bút phù đặc biệt trong tay bắt đầu khắc phù văn lên cây cột.
Trên thân bút phù chớp lóe ánh sáng tím, mỗi lần đặt bút xuống là một phù văn được khắc lên cây cột.
Kaier đại sư rất cẩn thận và chăm chú, bởi vậy nên tốc độ không nhanh, từng nét bút hạ xuống…
Những cây cột khác cũng lần lượt được rèn xong, bắt đầu bước vào giai đoạn khắc phù văn.
Không ai trong số những phù văn đại sư là rảnh rỗi, mọi người đều bắt tay làm việc.
Một đống bong bóng thuộc tính rơi ra từ người họ, Vương Đằng nhặt hết chúng lên mà lòng vui phơi phới.
‘Phù văn tri thức x36’
‘Tinh thần Linh cảnh x12’
‘Tinh thần Linh cảnh x8’
‘Phù văn tri thức x25’
‘Phù văn tri thức x30’
...
Cấp bậc phù văn sư và tinh thần Linh cảnh của Vương Đằng thong thả tăng lên.
Đám người Goring không biết trình độ phù văn sư của Vương Đằng đã đạt tới cấp Đại sư và thậm chí còn vượt qua không ít phù văn đại sư ở đây, nên không ai để cho hắn đi khắc phù văn cả.
Dù sao việc rèn cột thu lôi cũng mất rất nhiều thời gian, mọi tổn thất đều không được phép xảy ra.
Chung quy vẫn là vì thấy Vương Đằng còn trẻ.
Vương Đằng cũng không nói gì, vui vẻ nhàn hạ, chẳng phải làm gì mà còn có thể nhặt thuộc tính, không gì sướng hơn.
Sau cả một ngày, mười hai cây cột thu lôi được hoàn thành đúng thời hạn, không xảy ra bất kỳ bất trắc nào.
Phù văn đại sư ra tay, muốn bất trắc cũng khó.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối, Vương Đằng và đám người Goring ra khỏi lò rèn dưới lòng đất.
Ân Đồng Phương và mấy người Dương Vương đã chờ ở bên ngoài từ lâu, sốt sắng hỏi: “Các vị đại sư, thế nào rồi?”
“May mắn không làm nhục sứ mệnh!” Goring cười nói.
Ân Đồng Phương thở phào nhẹ nhõm, “Tốt quá rồi, bước đầu đã thuận lợi hoàn thành, đó là một dấu hiệu tốt!”
“Mọi người đều mệt mỏi rồi, mau đi ăn thôi.” Dương vương nói.
...
Ngày kế, các vị phù văn đại sư bắt đầu khắc phù văn còn lại vào Vạn Lôi Tịch Diệt trận ở trong thành phố Tinh Phong.
Goring phân công cho mỗi phù văn đại sư phụ trách một khu vực xong thì đột nhiên ngoái ra nói với Vương Đằng: “Ất Mộc Dung Hỏa trận giao cho ngươi phụ trách, có làm được không?”
“Ta ư?” Vương Đằng vốn đang trong trạng thái cưỡi ngựa xem hoa, đột ngột nghe thấy Goring giao nhiệm vụ chế tạo toàn bộ Ất Mộc Dung Hỏa trận cho hắn thì không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Các đệ tử của phù văn đại sư có mặt cũng tỏ ra kinh ngạc.
Giao toàn bộ Ất Mộc Dung Hỏa trận cho Vương Đằng ư??
Goring đại sư thiên vị đệ tử của mình thế!
“Goring đại sư, việc này có đôi chút… không ổn lắm đi?” Mấy người Kaier đại sư chần chừ nói.
“Không sao, trước đây Vương Đằng đã từng hoàn thành Bát Hoang Hỏa Long trận mà ta đã thiết lập một nửa, Ất Mộc Dung Hỏa trận cũng tương tự thế, ta tin là hắn có thể làm được.” Goring nói.
“Hoàn thành Bát Hoang Hỏa Long trận mà ngươi đã thiết lập một nửa!” Mọi người giật mình, sững sờ nhìn Vương Đằng.
Đều là nhân vật cấp Đại sư, tại sao đệ tử của ngươi lại xuất chúng như vậy?
Phù văn sư trẻ tuổi đầy mặt ngạc nhiên, trình độ phù văn của tay Vương Đằng này đã đạt tới trình độ này rồi cơ à!
“Ngoài ra, cũng để đệ tử của các vị đại sư cùng tham gia, chỉ dựa vào một mình Vương Đằng thì không đủ thời gian.” Goring nói.
Tra Thụ đại sư cười khổ nói: “Chỉ sợ họ sẽ làm rối tung mọi việc lên, chẳng phải là lãng phí phương pháp song trận tuyệt diệu này hay sao.”
“Nên cho những người trẻ tuổi một cơ hội.” Goring nói.
“Thôi, cứ để chúng thử đi, cùng lắm thì còn chúng ta chùi đít cơ mà.” Kaier đại sư cắn răng nói.
Chúng phù văn sư trẻ tuổi xung quanh đều lộ vẻ kích động, nếu có thể hoàn thành được Ất Mộc Dung Hỏa trận này, đối với họ là một cơ hội rèn luyện kinh nghiệm hiếm có.
Những tưởng rằng các đại sư sẽ không dễ dàng phóng tay, không ngờ cuối cùng lại đồng ý.
Chẳng qua cứ nghĩ đến việc phải nghe theo lời Vương Đằng là mắt ai cũng lóe lên, trong mắt tỏa ra ý chí chiến đấu.
Đám người Goring dặn dò xong bèn rời đi, giao lại các phù văn sư trẻ tuổi cho Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn đám thanh niên kiêu ngạo ngang bướng trước mặt thì cảm thấy đau đầu.
Không nghi ngờ rằng, những người có thể trở thành đệ tử của phù văn đại sư này dĩ nhiên đều là nhân vật cấp thiên tài cả.
Dù họ có ngoan ngoãn trước mặt các vị đại sư thì không có nghĩa họ cũng sẽ như thế trước mặt Vương Đằng, lúc này tất cả mọi người yên lặng đứng tại chỗ, nhìn xem Vương Đằng sẽ xử lý như thế nào?
Vương Đằng tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ta mặc kệ các ngươi nghĩ gì, nếu các vị đại sư đã để ta phụ trách, vậy các ngươi nhất định phải nghe theo ta.”
Nghe câu ấy, mọi người lập tức tỏ thái độ khinh thường.
Tên này dám bảo họ phải nghe lời hắn, hắn cho là mình giỏi lắm à.
“Ai không phục có thể đứng ra!” Vương Đằng nói.
Nghê Văn Quang đầy vẻ khó chịu, muốn nói gì đó lại bị thanh niên bên cạnh giữ lại và lắc đầu với hắn.
Thế là dù ai cũng bất bình, song không ai đứng ra.
“Tiếc thế!” Vương Đằng chờ một lúc rồi lắc đầu thất vọng.
“...” Mọi người đều cay cú.
Hắn cho họ là đồ ngốc hay sao, loại bẫy lộ liễu này có ai là không nhận ra cơ chứ!
Trong đó Nghê Văn Quang là biến sắc, tức tối trừng mắt với Vương Đằng.
Suýt nữa hắn đã xông ra rồi.
Thì ra tên này chỉ chờ họ gây rối, đúng là đồ lòng dạ nham hiểm!
“Nếu không ai có ý kiến, vậy giờ tất cả mọi người bắt tay làm việc cho ta, mỗi người phụ trách một khu vực, bắt đầu bố trí Ất Mộc Dung Hỏa trận!” Vương Đằng đảo mắt một vòng, lạnh lùng nói: “Trận pháp này rất quan trọng, nếu ai không cẩn thận để xảy ra sai lầm, đừng trách ta tàn nhẫn đá ra khỏi đội hình.”
Nhất thời, nội tâm ai nấy cũng căng thẳng, tay Vương Đằng này ra oai quá đấy!