Chương 61: Luyện Thái Cực không? Dưỡng sinh lắm luôn đó~
Vương Đằng gõ cửa, lập tức thu hút được sự chú ý của đám người. Không thể không thừa nhận, Vương Đằng vẫn có chút danh tiếng ở lớp 12 chọn.
“Tại sao lại là hắn?”
“Hắn tới làm gì? Chẳng nhẽ cũng tới báo danh?”
“Con ông cháu cha cũng tham gia thì võ, hắn từng luyện võ chưa? Hay là tới pha trò.”
“Người ta có nói mình không luyện võ à?”
Câu hỏi ngược lại bất thình lình đó là mấy người đang khẽ xì xào với nhau trở nên im ắng một cách quỷ dị.
“Ừ ừ ~ Hình như chưa nói thế bao giờ!”
“Thế nên, các ngươi ở đó phỏng đoán làm cái gì?”
…
O ((⊙﹏⊙))o
Đề tài im bặt ——
Sau đó mọi người tiếp tục vây quanh bên người chủ nhiệm lớp của mình, vùi đầu báo danh, cứ như chuyện ban nãy chưa xảy ra vậy.
“Vương Đằng!” Phạm Vĩ Minh cũng nhìn thấy Vương Đằng, kinh ngạc nói: “Ngươi cũng tới báo danh hả? Vào đi!”
Làm một chủ nhiệm lớp xứng chức, hắn biết rất rõ trong lớp hắn có mấy sinh viên có cơ hội dự thi chuyên ngành Võ đạo.
Nhưng trong đây hiển nhiên cũng không bao gồm Vương Đằng.
Mặc dù cha của Vương Đằng từng ‘bồi dưỡng’ mình, nhưng Phạm Vĩ Minh hắn vẫn là một chủ nhiệm lớp có nguyên tắc.
“Đợi lát nữa phải khuyên bảo thằng nhãi này ân cần mới được, thi võ không phải chuyện đùa.”
Phạm Vĩ Minh thầm nghĩ, sau đó nói: “Ngươi ở bên chờ một lát, ta ghi tên cho bọn họ xong đã.”
“Vâng.”
Vương Đằng gật đầu.
Ánh mắt chuyển tới trên người mấy bạn học cùng lớp, trong đó ngoài mấy người chưa quen thuộc thì người ngồi ở trước hắn là Dương Kiến, cùng với…
Bạn ngồi cùng bàn kiêm lớp trưởng Lâm Sơ Hàm!
Dương Kiến thì thôi không nói, dẫu sao thì hắn cũng có ông cậu làm ở bộ giáo dục thế nên biết được tin tức từ sớm, chuẩn bị đầy đủ hơn người khác, chắc là rất nắm chắc.
Còn Lâm Sơ Hàm, không nói tới thực lực của nàng, chỉ một quyển Năm năm thi võ ba năm mô phỏng đã đủ hành nàng nàng vật vã rồi.
Nhưng nàng lại tới báo danh ngay hôm sau ngày tin tức được công bố.
Phải biết rằng rất nhiều người vẫn còn đang do dự, không thể quyết được trong một khoảng thời gian ngắn.
Bởi vì thời gian thi võ và thi tốt nghiệp trung học bình thường trùng nhau, nếu như báo thi võ thì chắc chắn sẽ không tham gia thi một vài môn của thi tốt nghiệp trung học bình thường được.
Xem ra Lâm Sơ Hàm rất quyết tâm đó!
“Lâm Sơ Hàm, ngươi đã nghĩ kỹ thật chưa?” Vương Đằng tới bên cạnh Lâm Sơ Hàm, thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy, lớp trưởng, thi võ không phải là chuyện đùa đâu, đặc biệt là thi thực chiến còn có tỉ lệ tử vong nữa, rất nguy hiểm.”
Trước đó Dương Kiến còn đang do dự không biết mở lời thế nào, giờ thật Vương Đằng đã mở lời thì cũng khuyên theo.
“Ừ, ta đã nghĩ kỹ về những vấn đề này rồi.” Lâm Sơ Hàm gật đầu nói.
“Cha mẹ ngươi đều đồng ý à?” Vương Đằng cau mày hỏi.
“Cha mẹ ta… Một mình ta cũng có thể quyết định được!” Lâm Sơ Hàm rõ ràng có hơi chần chờ nhưng vẫn nói như thế.
Khóe miệng của Vương Đằng giật giật, không ngờ ngươi lại chẳng bàn bạc gì với cha me ngươi luôn, cô bé này có chính kiến thế cơ à.
Hắn còn định khuyên thêm vài câu, nhưng nhìn thấy nụ cười đầy bướng bỉnh và quật cường của nàng thì hắn lại thôi.
“Haizzz, thôi, ai cũng có quyền lựa chọn của mình, nếu nàng đã quyết định rồi thì ta cũng không nên khuyên gì nữa.”
Dương Kiến nhìn Vương Đằng không nói gì thì cũng không nói nữa.
Lúc này những bạn học khác đã báo danh xong, hắn bèn tiến lên nộp phí báo danh, sau đó điền bảng đăng ký, thế là đã báo danh xong.
Lưu trình đơn giản tới khó tả!
Dương Kiến báo danh xong thì rời đi, Phạm Vĩ Minh cầm ly nước trong tay, mở nắp ra rồi đưa tới gần miệng thổi.
Vương Đằng tinh mắt nhìn thấy mấy quả cẩu kỷ đang lộn mình mấy cái ở bên trong.
─━_─━?
Lâm Sơ Hàm vẫn cố gắng duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt.
Phạm Vĩ Minh lại chẳng phát hiện sự khác thường của bọn họ, hắn nhấp một hớp nước cẩy kỷ, nhìn hai người ở trước mắt thấy có hơi nhức đầu.
Một người là học bá giỏi nhất của lớp 12 – 8 bọn họ, người đứng đầu trong cả lớp 12 chọn, có hy vọng thì đậu học phủ đứng đầu nhất.
Nhưng mà đứa nhỏ này lại muốn tham gia thi võ.
Không phải thi võ không tốt!
Mà là vấn đều có thích hợp hay không.
Bàn về học tập, Lâm Sơ Hàm là đứng đầu của cả trường Đông Hải số 1, nhưng mà thi võ, khoan không bàn tới cái khác, dù nàng thi đậu thì thành tích chắc chắn cũng sẽ không cao lắm, ít nhất thì cũng không đạt được tới mức thành tích như khoa xã hội.
Vừa tan học là Lâm Sơ Hàm tới đây luôn, lúc trước hắn đã khuyên bảo hồi lâu, nhưng nàng đã hạ quyết tâm, có khuyên sao cũng không chịu nghe, thế thì làm sao mà Phạm Vĩ Minh không nhức đầu?
Còn về một người khác —— Vương Đằng!
Một gã con ông cháu cha học thì ngu như bò nên cũng chẳng có gì để nói, nhưng thi võ không giống cuộc thi bình thường, Phạm Vĩ Minh không muốn hắn lấy tánh mạng của mình ra đùa.
Cho nên nói: “Vương Đằng, lúc trước ta đã nói, võ thi thực chiến của thi vô cùng nguy hiểm, ngươi nghe rồi mà đúng không.”
“Thầy, ta nghe hiểu.” Vương Đằng trợn trắng mắt trong lòng, có cần mất niềm tin với nhau thế không?
“Nghe hiển… Vậy sao ngươi còn muốn báo danh thi võ?” Phạm Vĩ Minh rất buồn bực.
“Thầy à, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng mà ta có chừng mực, thế nên ngươi cứ yên tâm đi.” Vương Đằng thấy hắn tỏ ra xem thường thì cũng đành lôi đòn sát thủ ra: “Hơn nữa, cha ta cũng đồng ý.”
“A! Cha ngươi đồng ý á!” Phạm Vĩ Minh hơi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra là đã lo lót sẵn rồi, người có tiền đúng là tốt…”
Sau đó hắn gật đầu: “Nếu đã thế thì ngươi báo danh đi.”
Vừa nói vừa đưa tờ báo danh cho Vương Đằng.
Vương Đằng nộp xong tiền, rồi ký tên vào tờ báo danh, xong!
Cùng lúc đó, Phạm Vĩ Minh nói với Lâm Sơ Hàm: “Sơ hàm, thầy vẫn mong ngươi suy nghĩ thêm, thi tốt nghiệp trung học là chuyện lớn của đời người, không thể làm theo cảm tính được.”
“Thầy, ta không làm theo cảm tính thật mà, ta đã nghĩ kỹ rồi.” Lâm Sơ Hàm cười khổ nói.
Nàng thật sự không ngờ được rằng, trở ngại lớn nhất lại là chủ nhiệm lớp.
Mặc dù là muốn tốt cho mình, nhưng nàng rất muốn tham gia thi võ, trong lòng vô cùng kiên định, kiên định tới nếu không tham gia thì sẽ hối hận cả đời….