Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 69: Chạy trốn thì đừng nói nhảm nữa.

Chương 69: Chạy trốn thì đừng nói nhảm nữa.

Đám đàn em của tên đầu trọc mặc vest thấy đại ca nhà mình chạy như một con heo mập vui sướng, đột nhiên không biết lộ ra biểu cảm gì. “Nhóc con, chuyện này chưa xong đâu, chúng ta đi!”
Lúc tên đầu trọc mặc vest đen sắp chạy đến ngã rẽ, hình như cảm thấy bản thân đã an toàn, hắn dừng lại, ngoái đầu lại, hô.
Vương Đằng lắc đầu, ánh mắt nhìn lướt qua đất, nhặt một cục gạch lên.
Vương Đằng ước lượng viên gạch, ngắm chuẩn một lát, ném viên gạch ra ngoài.
Biu~
“A!”
Tên đầu trọc mặc vest đen kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã nhào!
‘Tinh thần *0.1’
“Chẳng lẽ thật sự phải đánh đầu?” Vương Đằng nhìn thuộc tính tinh thần vừa rơi ra, hơi đăm chiêu.
Không biết tại sao, đám đàn em thấy cảnh như vậy trong lòng lại hơi sướng.
Vương Đằng bước đi chậm như rùa, ngồi xổm xuống nhìn đầu trọc mặc vest: “Cho nên mới nói, chạy trốn thì đừng nói nhảm nữa.”
Tên đầu trọc mặc vest đen ôm đầu, cảm thấy hoa mắt, trì hoãn một lúc mới ngẩng đầu dậy.
Trừng Vương Đằng bằng ánh mắt hung ác.
“Ngươi toi rồi, nhóc con, ngươi toi rồi. Công ty cho vay nặng lãi bọn ta cũng có Võ Đồ á, còn là cao cấp á, hơn nữa có mấy người liền cơ, ngươi liền chờ chết đi.”
“Ha ha, còn rất gớm đấy!” Vương Đằng cười, giơ viên gạch lên lại lần nữa đập vào mặt tên đầu trọc mặc vest đen.
Răng rắc!
Phù!
Cái mũi của tên đầu trọc mặc vest đen lõm xuống, máu phun ra, đau đến nỗi hắn kêu thảm không ngừng.
‘Tinh thần *0.1’
Ánh mắt của Vương Đằng lập tức sáng lên.
“Ta toi hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là ngươi toi rồi.”
Hắn nói rồi giơ viên gạch lên trong ánh mắt kinh hoàng hoảng sợ của đối phương, đập xuống từng cái một.
Lúc bắt đầu, tên đầu trọc mặc vest đen rất kiên cường, ánh mắt rất hung dữ, giống như một con ác lang trừng Vương Đằng.
Nhưng giờ hắn sợ rồi, đừng nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của thanh niên trông có vẻ là học sinh phổ thông trước mắt, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, ra tay quả thật làm người ta kinh hồn táng đảm.
“Đừng, đừng đánh nữa! Ta sai rồi, lần sau ta không dám nữa, bỏ qua cho ta đi. . .”
Tên đầu trọc mặc vest đen mặt mũi bầm dập, mồm miệng không rõ ràng, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi.
Ác quá!
Quá con mẹ nó ác luôn.
A~ đau quá!
“Vốn không muốn đánh ngươi, nhưng xem ngươi không phải rất phục, cho nên mới cố mà đánh một lát.” Vương Đằng dừng lại nói.
Không phải hắn không muốn đánh, mà là sau khi rơi thuộc tính tinh thần lần cuối thì dù sau đó có đánh thế nào cũng chẳng rơi nữa, đáng tiếc!
Tích lũy ‘tinh thần *4’!
Tên đầu trọc mặc vest đen nhìn trời, đột nhiên rất muốn khóc.
Ngươi cố mà làm như thế thì có thể không đánh mà, không ai bắt ép ngươi mà.
Mẹ ơi, người này chắc chắn là ma quỷ, ta muốn về nhà!
“Cho nên, rốt cuộc ngươi đã phục chưa?” Vương Đằng hỏi.
“Ù! Ta ù!” Tên đầu trọc mặc vest đen vội vàng gật đầu.
Vương Đằng lại đập một viên gạch xuống.
“A! Sao lại còn đánh ta?” Tên đầu trọc mặc vest đen kêu thảm thiết, cả mặt ngơ ngác.
“Ngươi đánh mạt chược à, ai hỏi ngươi ù hay không.” Vương Đằng trừng mắt.
“Ta. . .” Đầu trọc mặc vest oan ức vô cùng, suýt thì ói máu, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một chữ: “Phục!”
“Phục là được!” Vương Đằng gật đầu.
Bốp!
Đầu trọc mặc vest trở tay không kịp, lại ăn một gạch.
“Tại sao?”
Nước mắt quay vòng trong hốc mắt hắn, trong lòng chứa đầy tủi thân không chỗ nói ra.
“Chẳng tại sao cả, nhìn ngươi khó chịu thôi.” Vương Đằng bình thản đáp.
“...” Đầu trọc mặc vest.
“Lấy giấy nợ ra đây!”
Tên đầu trọc mặc vest đen thành thành thật thật lấy giấy nợ ra, Vương Đằng gọi Lâm Sơ Hàm đến, đưa giấy nợ cho nàng nói: “Xem xem đúng không.”
Lâm Sơ Hàm về xác định với bà Lâm một lát, quay lại gật đầu: “Không sai, là tờ mà lúc trước bố mẹ ta đã viết.”
Vương Đằng lấy lại xem, cười khẩy nói: “Vay mười vạn, phải trả hai mươi vạn, còn dễ hơn giựt tiền nữa nhể.”
Hắn ngồi xuống, lắc lư viên gạch trước mặt Tên đầu trọc mặc vest đen: “Lúc trước ta gặp năm tên cướp ngân hàng, bọn họ muốn giết ta, ngươi biết sau đó bọn chúng ra sao không?”
Đầu trọc mặc vest đột nhiên nghĩ đến chuyện mà hắn nghe nói mấy hôm trước.
Mấy tên tội phạm cướp ngân hàng bị người ta giết!
Nghe nói kẻ giết người còn là con tin, mà con tin kia hình như còn là học sinh trung học phổ thông!!
Tên đầu trọc mặc vest đen nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt sợ hãi, không nhịn được mà lạnh run.
“Bịch!” Vương Đằng đột nhiên dùng lực bóp nát viên gạch trong tay, nói:” Ngươi xem, bọn họ như vầy nè.”
“Đại đại đại ca, ta biết sai rồi, thật sự sai rồi, ngươi tha ta một con đường sống đi.”
Đột nhiên đầu trọc mặc vest rất muốn khóc, chẳng qua là đi thu cho vay nặng lãi, nhân tiện trêu chọc em gái nhỏ một chút, sao lại chọc phải tên ma quỷ sát tinh thế này?
Nhất định là ra ngoài không xem hoàng lịch!
Đúng, nhất định là thế.
Vương Đằng không dọa hắn nữa, nói với Lâm Sơ Hàm: “Chuyển tiền cho hắn đi, mười vạn lẻ một trăm, một trăm đồng tiền thừa ra là lãi.”
“Ngươi có ý kiến không?” Câu cuối là hỏi đầu trọc mặc vest.
“Không không!” Đối phương lội vàng lắc đầu, lúc này nào còn dám có chút ý kiến gì, còn muốn đầu nữa không?
Nghe nói mấy tên cướp kia, bị người ta trực tiếp đập vỡ đầu. . .
Má ơi, đáng sợ quá!
Lâm Sơ Hàm vội vàng chuyển khoản cho hắn.
Vương Đằng lấy bật lửa ra, đốt giấy nợ ngay trước mặt tên đầu trọc mặc vest đen, đốt sạch sẽ, không thừa một mảnh.
Tên đầu trọc vest đen mặt mày bầm dập mà đi mất, trong lòng còn tràn đầy tủi thân và sợ hãi, quay về phục lệnh ông chủ nhà mình.
Hắn biết số tiền lãi của món nợ này có lẽ sẽ không đòi lại được.
Đối phương là kiểu người rất tàn nhẫn, loại tàn nhẫn một khi giận lên sẽ đập vỡ đầu người khác, không thể trêu vào nổi.
Ông chủ chắc hẳn cũng không muốn trêu chọc loại người này đâu?
May mà đã lấy tiền vốn về rồi, không phải không thu được chút gì.
Có điều cái mặt này, uổng công ăn cục gạch… Hít! Hà!
Ai…
...
Đuổi được người cho vay nặng lãi đi, Lâm Sơ Hàm nhẹ nhàng thở ra, nói với Vương Đằng: “Vương Đằng, vừa rồi… Cảm ơn ngươi.”
“Không có gì!” Vương Đằng lắc đầu, sau khi bật bật lửa lại, tiện tay đốt điếu thuốc.
“Đừng hút thuốc!” Lâm Sơ Hàm đột nhiên nói.
“Hửm?”
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Ta bị dọa đến mức phải tranh thủ thời gian hút điếu thuốc an ủi mà!” Vương Đằng nói.
“...” Lâm Sơ Hàm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất