Chương 68: Ta đến xua đuổi mấy con ruồi nhặng. (2)
Hắn nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, tràn đầy sức sống thanh xuân của Lâm Sơ Hàm, trong lòng nóng lên, lập tức có biện pháp, cười lạnh nói. “Được thôi, chỉ cần ngươi trả tiền, ta lập tức đi luôn, nhưng mười lăm vạn là tiền của ba hôm trước, bây giờ đã qua ba ngày, ta tính thử xem, các ngươi phải nợ . . . hai mươi vạn!”
“Sao, em gái nhỏ, có hai mươi vạn không?”
“Hai mươi vạn! Mới qua ba ngày, sao có thể tăng tới hai mươi vạn!!” Mặt bà Lâm Sơ Hàm trắng bệch, không biết là tức giận hay bị dọa.
“Các ngươi vô sỉ!” Lâm Sơ Hàm tức đến cả người phát run.
Vốn dĩ nhà họ chỉ vay mười vạn, sau đó nói lãi của ba tháng là năm vạn, nhà bọn họ không thể trêu vào, không có cách nào, chỉ có thể cam chịu, vay tiền góp tiền khắp nơi.
Nhưng mấy năm nay, người thân có thể cho họ vay tiền thì đều cho vay cả rồi, bọn họ cũng đều biết tình huống nhà Lâm Sơ Hàm.
Bố của Lâm Sơ Hàm tê liệt trên giường, không có khả năng làm việc, trong nhà còn có một em gái mắc bệnh lạ, chỉ có bà Lâm mở quán tạp hóa nuôi sống cả nhà.
Cho nhà họ vay tiền giống như lấp cái động không đáy, số nhỏ thì còn có thể trả được, mức lớn một chút thì không ai dám cho vay.
Lúc trước Lâm Sơ Hàm vất vả buông bỏ tự tôn vay Vương Đằng mười lăm vạn, vốn tưởng rằng có thể trả sạch khoản nợ dai dẳng này.
Ai mà biết đối phương vô liêm sỉ như thế, hiện tại còn nói ba ngày lại muốn thêm năm vạn!
“Em gái nhỏ đừng nói lung tung, người như ta nghiêm túc thế mà, sao lại bị xem là vô liêm sỉ được!” Tên đầu trọc mặc vest đen không hề để ý nói.
“Các người đang làm ăn phi pháp, ta có thể đi kiện ngươi.” Lâm Sơ Hàm cắn răng nói.
“Vậy ngươi đi đi, ta không cản đâu, nhưng sau này quán nhà các ngươi còn có thể tiếp tục mở nữa hay không thì ta không chắc đâu.” Tên đầu trọc mặc vest đen cười lạnh bảo.
“Ngươi!” Lâm Sơ Hàm chỉ vào hắn, tức đến nỗi không nói nên lời.
“Nói như vậy là các ngươi không trả nổi nợ à, việc này khó làm đấy. . . Không thì vậy đi, ta còn thiếu một cô bạn gái, nếu ngươi đồng ý làm bạn gái của ta, khoản tiền này ta thậm chí còn miễn phí cho các ngươi.” Tên đầu trọc mặc vest đen cười hi hi nói.
“Không thể nào, ngươi không cần nghĩ nữa, cho dù nhà ta không thể tiếp tục mở quán, ngươi cũng đừng muốn động đến con gái ta một chút.” Bà Lâm giống như con cọp cái xù lông, bảo vệ Lâm Sơ Hàm sau lưng, nhìn tên đầu trọc mặc vest đen bằng ánh mắt tức giận.
Sắc mặt Lâm Sơ Hàm khó coi, trong ánh mắt có chút hoảng loạn, nàng không ngờ đối phương lại cũng dám nghĩ đến việc này, nàng vẫn xem nhẹ lòng người hiểm ác.
“Vậy các ngươi trách ta không khách khí. . . “
Tên đầu trọc mặc vest đen lộ ra nụ cười ác độc, nhưng chưa dứt lời, một âm thanh truyền đến từ sau lưng.
“Ngươi muốn không khách khí thế nào?”
Tên đầu trọc mặc vest đen quay đầu lại xem: “Thằng nhóc, là ngươi!”
“Vương Đằng!” Lâm Sơ Hàm cũng nhìn thấy người đến, không biết tại sao trong lòng như tìm được một chỗ dựa.
“Ha ha, còn quen biết à.” Tên đầu trọc mặc vest đen híp mắt đánh giá Vương Đằng: “Sao, muốn anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Không tính là vậy!” Vương Đằng nghĩ rồi nghĩ, hắn nói.
“Ha ha ha, các ngươi xem bộ dạng sợ hãi của hắn kìa.” Tên đầu trọc mặc vest đen lập tức cười to.
Mấy đứa đàn em của hắn cũng cười nhạo châm chọc theo.
“Ta chỉ đến để xua đuổi mấy con ruồi nhặng mà thôi!” Vương Đằng thản nhiên nói.
Sắc mặt tên đầu trọc mặc vest đen đen lập tức trở nên vô cùng khó coi. Hắn mà lại bị coi thường, dáng vẻ thản nhiên của tên nhóc này như không ngừng đâm hắn.
“Ngươi muốn chết!” Hắn nhấn mạnh từng chữ, nói.
“Há, tìm chết là tìm như thế nào?” Vương Đằng nghiêng đầu hỏi.
Tên đầu trọc mặc vest đen: “...”
Đám đàn em: “...”
Lâm Sơ Hàm banh mặt nhịn cười khi thấy vẻ mặt tên đầu trọc mặc vest đen và đám đàn em tựa như ăn phải cức.
Bà Lâm thì cảm thấy đứa nhỏ này hơi nhây.
Không biết là con cái nhà ai?
Tên đầu trọc mặc vest đen nổi giận, chỉ vào Vương Đằng quát: “Đánh hắn cho ta, đánh chết thì thôi!”
Đám đàn em xông đến chỗ Vương Đằng, có mấy đứa thậm chí còn lấy dao lam trong túi ra.
Vương Đằng lùi ra ngoài quán tạp hóa.
Mấy người này đuổi theo ra, vây kín Vương Đằng, đáng tiếc đều chỉ là người bình thường. Đừng nói Vương Đằng bây giờ đã là võ giả, cho dù là Võ Đồ, đối phó mấy tên yếu như gà này cũng dễ như trở bàn tay.
Hắn vung một đấm ra, liền đánh trúng hai tên côn đồ, đánh cả bọn lăn quay ra đất, mấy cái răng trong miệng cũng rơi ra luôn.
‘Lực lượng *1’
‘Lực lượng*1’
‘Tinh thần *0.1’
“Ý, người bình thường cũng rơi thuộc tính, hơn nữa còn có thuộc tính tinh thần?” Vương Đằng hơi kinh ngạc.
“Cẩn thận đằng sau!” Lâm Sơ Hàm đuổi theo ra muốn giúp, nàng là Võ Đồ trung cấp, đối phó côn đồ cũng dư dả.
Nhưng Vương Đằng không cho nàng cơ hội ra tay, quét một cú đá vòm cầu đột nhiên ra sau. Ba tên côn đồ cầm dao trong tay quét qua hông hắn, trực tiếp bị đá bay ra xa hơn ba mét.
Bọn họ ôm ngực, khóe miệng chảy ra vệt máu.
Mặc dù Vương Đằng đã kiềm lực, nhưng sức mà hắn dùng cho cú đá này vẫn làm mấy tên côn đồ không chịu nổi.
‘Lực lượng *1’
‘Lực lượng *1’
‘Lực lượng *1’
“Ngươi lại là Võ Đồ!” Sắc mặt tên đầu trọc mặc vest đen thay đổi, hắn hoàn toàn không ngờ được đàn em của mình không chịu nổi cả một chiêu của Vương Đằng.
“Nhóc con, là ngươi ép ta ra tay đó.” Tên đầu trọc mặc vest đen cởi áo khoác ngoài, bước đến trước mặt Vương Đằng.
“Vậy ta không ép ngươi, ngươi có thể không ra tay.” Vương Đằng nói.
Tên đầu trọc mặc vest đen bị hắn nói cho ngớ luôn, vội vàng lắc đầu, vứt suy nghĩ dư thừa đi, mắng: “Bà nó, không cần khua môi múa mép với ta.”
Hắn vòng quanh Vương Đằng một vòng, như muốn tìm kiếm nhược điểm của Vương Đằng.
Vương Đằng đứng nguyên chờ hắn ra tay, nhưng sau khi tên đầu trọc mặc vest đen lượn hai vòng, đột nhiên lại xoay người chạy. . .
Chạy?
Không sai, hắn chạy! Bỏ lại mấy tên đàn em, chạy trốn, ngay cả đầu cũng chẳng ngoái lại.
Vương Đằng ngớ người để tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Lâm Sơ Hàm và bà Lâm cũng ngây dại luôn.