Chương 77: Thuộc tính tinh thần bệnh tâm thần làm rơi ra là kiểu thiết lập quái quỷ gì vậy?
“Ta @#% $# $... % *...” “Khốn khiếp, dù có chết ta cũng không thèm có ý muốn trò chuyện với ngươi!”
Vương Đằng suýt tức chết vì màn cà khịa này rồi.
Thật chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Vương Đằng ta lại thua bởi một người đàn bà mặt to…
Hừ!
Hắn tức giận hừ một tiếng rồi phất tay áo mà đi!
…
Vương Đằng trở lại câu lạc bộ bắn súng, nỗi tức giận tràn đầy hoá thành động lực để nhặt thuộc tính, ta nhặt ta nhặt ta nhặt nhặt nhặt…
‘Thương thuật *1’
‘Thương thuật *2’
‘Thương thuật *5’
…
Kỹ thuật bắn súng đã đại thành và đang không ngừng tiến gần đến mức viên mãn!
Trong lúc bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh.
Buổi tối, Vương Đằng về nhà ăn cơm, sau đó di chuyển đến căn phòng ở khu nhà thuê của đại học, thăm quả trứng nhỏ một chút.
Hừm, còn chưa nở ra à.
Sau đó, hắn không đến câu lạc bộ bắn súng nữa, mà đi thẳng đến võ quán Cực Tinh.
Mãi đến mười một giờ, hắn mới rời khỏi.
Sau đó, Vương Đằng lại trở lại bệnh viện tâm thần Tây Giao!
Tây Giao vốn là hơi hoang vắng, thưa thớt người qua lại, đến giờ này thì càng như đồng không mông quạnh, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ.
Vương Đằng cảm thấy nơi này càng rợn người hơn ban ngày!
Bệnh viện tâm thần trong bóng đêm giống như một con thú khổng lồ ngồi xổm trên mặt đất, đang chực chờ kẻ vô tri tiến đến gần, sau đó một ngụm nuốt chửng từng người một.
“Vậy có phải mình nên rút lui về nhà, bây giờ quay đầu có còn kịp không?”
Mặc dù có hơi sợ hãi, nhưng vì thuộc tính, cuối cùng Vương Đằng cũng hít một hơi thật sâu, mang theo quyết tâm một đi không trở lại, lặng lẽ tiến gần bệnh viện tâm thần.
Ở cửa lớn có bảo vệ canh gác, Vương Đằng chỉ có thể trèo tường vào.
Tại quầy lễ tân, y tá mặt bành ban ngày đã thay ca, bây giờ là một y tá nam, đang dựa vào ghế xem phim truyền hình.
Từ âm thanh phát ra trong nội dung phim, hình như đó là phim truyền hình về tinh thần kháng Nhật!
Vương Đằng tạo ra một âm thanh chấn động từ ngoài cửa, y tá nam kia lập tức ngẩng đầu lên: “Ai đó?”
Hồi lâu không có tiếng đáp lại.
Hắn nghi ngờ đứng dậy, đi về phía cửa.
Vương Đằng nghe thấy tiếng bước chân, chờ khi hắn vừa đi ra khỏi cửa, liền dùng sống bàn tay đánh hắn ngất xỉu.
Sau đó kéo người vào trong một góc, suy nghĩ một hồi rồi cởi bộ đồng phục trên người của y tá ra, mặc lên người.
Lại mang thêm khẩu trang vào!
Nhìn dáng vẻ hóa thân này của mình, Vương Đằng không khỏi tự tán thưởng cho sự thông minh lanh trí của bản thân.
Lúc này hắn cúi đầu, tránh ống kính camera, đi đến quầy lễ tân ngồi xuống.
Vương Đằng mở máy tính ra, xem qua file ghi chép nội bộ của bệnh viện tâm thần, ghi chép lại số phòng của một số bệnh nhân tâm thần mà mình nghi ngờ là đối tượng mục tiêu.
Sau khi lấy một xâu chìa khóa treo trên tường xuống, hắn liền đi lên lầu.
Lối đi trên hành lang im ắng, cho dù cố gắng bước thật nhẹ vẫn phát ra âm thanh rất nhỏ.
Âm thanh truyền đến tai hắn đều mang lại cảm giác hơi rợn người.
“Người đầu tiên, phòng số 203!”
Vương Đằng nhìn theo số phòng, đi đến cửa phòng 203, từ khung cửa sổ nhìn lướt qua khung cảnh bên trong phòng, chỉ thấy một bóng người đang nằm ngủ trên giường.
Hắn tìm chìa khóa tương ứng của phòng, nhẹ nhàng mở cửa ra bước vào bên trong.
Trên giường có một người đang nằm, hình như đang ngủ say, mà bên cạnh hắn ta có một số bong bóng đang nhẹ nhàng trôi lơ lửng.
“Lại còn có bong bóng chưa biến mất!”
Ánh mắt Vương Đằng lập tức lóe sáng lên, không ngờ vừa vào đã có niềm vui bất ngờ.
Mấy cái bong bóng này có thể vừa rơi xuống không lâu, còn chưa kịp biến mất thì đã bị hắn bắt gặp rồi.
Nhặt!
‘Tinh Thần *1’
‘Tinh Thần *0. 5’
“...”
Phát hiện ra thì ra đây là thuộc tính ‘tinh thần’, hơn nữa ngạch số cũng không nhỏ, Vương Đằng quả thật không nên quá vui mừng.
“Đều là thuộc tính tinh thần, chẳng lẽ bệnh nhân tâm thần còn biết đánh rơi thuộc tính ‘tinh thần’ hay sao?”
Đột nhiên Vương Đằng có hơi mơ hồ!
Nếu như suy đoán của hắn là chính xác, vậy đây là kiểu thiết lập quái quỷ gì thế?
Hắn lắc lắc đầu rồi bước tới, gọi người trên giường tỉnh dậy: “Này này, dậy đi, đến giờ uống thuốc rồi!”
Người kia mơ mơ màng màng, lẩm bẩm nói: “Không phải vừa nãy đã uống rồi sao? Sao lại uống nữa thế?”
“À, lúc nãy uống thiếu một loại, đột nhiên nhớ ra cho nên vội vàng mang tới bổ sung cho ngươi đây.” Vương Đằng bịa ra.
Người kia nhận lấy viên thuốc Lục Vị Địa Hoàng mà Vương Đằng đưa cho, bỏ vào trong miệng, nuốt ực một cái.
Viên Lục Thần này là Vương Đằng cố tình mua trên đường, vì muốn bồi bổ thận cho những bệnh nhân tâm thần đáng thương này.
Vương Đằng đứng một bên nhìn hắn uống thuốc xong, sau đó lên tiếng hỏi: “Nghe nói kỹ thuật bắn súng của ngươi rất chuẩn phải không?”
Đối phương vừa nghe đến câu này, lập tức vực dậy tinh thần.
“Ngươi lại biết cả bản lĩnh của ta, ta nói cho ngươi biết nhé, kỹ thuật bắn súng của ta chuẩn lắm đấy, một phát có thể bắn hạ máy bay đang bay trên trời đấy.”
Vừa nhắc đến đánh ~ máy bay, gương mặt hắn đột nhiên hiện ra vẻ mặt hưng phấn đến bệnh hoạn.
“Thật sao? Có thể biểu diễn cho ta xem một chút không?” Vương Đằng nói.
“Không thành vấn đề, ngươi xem cho kỹ nhé.” Nói xong hắn bắt đầu cởi quần ra…
Hắn lại bắt đầu cởi quần ra!!
“... “ Vương Đằng.
Nhìn thấy sắp có cảnh tượng cay mắt xảy ra, hắn lập tức dùng sống bàn tay đánh tên kia ngất xỉu.
Bệnh nhân tâm thần quả nhiên kinh khủng như vậy!
Có điều vừa mới nãy lại có một bong bóng thuộc tính rơi ra từ trên người của bệnh nhân tâm thần này.
‘Tinh thần *0.5’
“…”
Nếu vậy có phải lúc nãy nên để hắn biểu diễn một chút không?
Vương Đằng vội vàng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu. Loại cảnh tượng đó thực sự quá đẹp, đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Hắn thà không có thuộc tính tinh thần cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đấy.
Sẽ bị đau mắt hột đó!
Đóng cửa lại, rồi đi tìm kiếm bệnh nhân tâm thần có thương pháp siêu đẳng tiếp theo.
Còn về phía nam y tá kia có còn nằm trên đất hay không ý hả, đâu phải chuyện của ta~
207, 208…
Tiếp theo là phòng 209, nhưng lúc đi qua phòng 208 thì thấy phòng đang sáng đèn.
Đột nhiên Vương Đằng nhìn thấy người quen.
Y tá mặt mâm!!!
Sao nàng lại ở trong phòng bệnh?
Vương Đằng cực kỳ thắc mắc, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ trên thực tế, nàng là bệnh nhân tâm thần, ban ngày lén chạy ra ngoài giả làm y tá ở quầy tiếp tân?